Chương 257 - Thần Giáng Phái và Thần n Phái
"Mình là một thợ săn chính trực, sao có thể thấy chuyện mà mặc kệ được chứ, mau tới đây đi nào, không cần cám ơn, không cần cám ơn."
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tố cáo , Ôn Văn cúp máy.
Khi nãy anh gọi cho Hiệp Hội Thợ Săn tỉnh Tương Nam, Ôn Văn lo lắng Hiệp Hội Thợ Săn cấp thành phố sẽ xử lý không tốt.
Mà Liễu Thương nằm dưới đất thì tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Ôn Văn, lúc gọi điện thoại cái tên này rõ ràng là khoác lác lý do vì sao mình lại tới đây, thật không biết hắn làm sao tu luyện được cái da mặt dày đến vậy.
Nói chuyện điện thoại xong, Ôn Văn nhìn Liễu Thương không còn gì lưu luyến nằm ở dưới đất, muốn bắt đầu tra hỏi.
Ôn Văn vẫn nhớ là hai kẻ này vì mình mà tới, anh muốn biết rõ mục đích của bọn họ, hơn nữa người dân thị trấn này vì sao lại biến thành dáng vẻ như vậy, anh cũng phải hỏi cho rõ.
Có điều đang chuẩn mở miệng, Ôn Văn liếc nhìn Liễu Thương một hồi, cảm thấy tra hỏi một người nằm ở dưới đất thì có chút không phù hợp cho lắm.
Vì thế anh lấy ra một sợi dây nịt, treo Liễu Thương lên thánh giá giáo đường, sau đó tự mình kéo tới một cái ghế thật thoải mái, ngồi trước mặt Liễu Thương hỏi.
"Chốc nữa nhóm thợ săn sẽ tới, trước đó, tao hỏi mày hai vấn đề."
"..."
Liễu Thương không có ý muốn trả lời, không phải hắn cứng rắn, chỉ là không muốn để ý tới Ôn Văn mà thôi.
Ôn Văn làm hắn thành thế này, cho dù hắn chịu mở miệng với Hiệp Hội Thợ Săn cũng sẽ không mở miệng với Ôn Văn.
Ôn Văn đau đầu, nếu Liễu Thương không chịu thỏa hiệp thì chuyện có hơi phiền, năng lực thôi miên của Đào Thanh Thanh cao lắm chỉ có thể mê hoặc người siêu năng cảnh giới Thăm Dò mà thôi, có lẽ không có tác dụng với Liễu Thương.
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm nghị, nếu mày không chịu trả lời, chốc nữa tao không biết tao sẽ làm ra chuyện gì đâu." Ôn Văn tốt bụng khuyên nhủ.
Liễu Thương lơ đểnh, chốc nữa người của Hiệp Hội Thợ Săn sẽ tới, cho dù dùng cả tử hình thì có thể làm được gì mình đâu chứ.
Ôn Văn bĩu môi, trong vẻ mặt câm nín của Liễu Thương mở vali đen ra, lần lượt lôi ra mớ dụng cụ tra tấn của mình.
Roi da, nến, còng tay... tất cả mớ này vốn đều là của Từ Hải.
Ôn Văn nhìn mấy thứ này, bản thân cảm thấy không có lực uy hiếp, vì thế vỗ đầu một cái, lôi ra một cái cốc tai mèo màu hồng và một cái bình nhỏ chứa máu.
Đầu tiên anh lắc lắc cốc tai mèo rồi mở nắp, để chất lỏng đỏ và xanh ở bên trong hòa lẫn với nhau, đây là hỗn hợp ớt cay nhất thị trường và mù tạc.
Ừm.... thứ này là Ôn Văn tự mình làm, chủ cũ của cái ly không có.
Tiếp đó, Ôn Văn dùng hỗn hợp này tiến hành hình phạt cực kỳ tàn ác với Liễu Thương, làm hắn đau tới nổi gân xanh, mồ hôi đổ đầm đìa, nhưng mà hắn vẫn không nói một lời nào.
Ôn Văn lắc đầu, này là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vì thế anh mở nắp cái bình nhỏ chứa máu, cẩn thận nhỏ vài giọt vào trong miệng Liễu Thương.
Hình phạt lần này không khó chịu cũng không đau đớn, thế nhưng lại làm Liễu Thương sởn tóc gáy.
Siêu năng lực trong cơ thể hắn, lại đột nhiên biến mất đi một phần!
Máu này, là của Hoành Ảm!
Máu này có đặc tính loại bỏ siêu năng lực nên Ôn Văn không dám dùng cốc tai mèo để đựng, anh sợ nó sẽ phá hủy luôn cả cái cốc.
Cảm nhận được năng lượng trong cơ thể Liễu Thương biến đổi, Ôn Văn thỏa mãn gật đầu, hiệu quả của máu này không tệ.
"Mày cho tao uống cái gì?"
Liễu Thương kịch liệt giãy giụa, ngay cả nước ớt hắn cũng không sợ, nhưng bây giờ thì hắn rất sợ, siêu năng lực là thứ quan trọng nhất của hắn, hắn căn bản không thể nào tưởng tượng được nếu không còn siêu năng lực thì mình sẽ như thế nào.
"Một món đồ chơi nhỏ có thể loại bỏ siêu năng lực, một lọ nhỏ này có thể hoàn toàn biến mày thành người bình thường."
Ôn Văn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Ah đúng rồi, nếu mày không nói ra thì tao sẽ không giao mày cho Hiệp Hội Thợ Săn đâu, tao sẽ giữ mày lại, tao vẫn còn không ít thứ tốt để dùng trên người mày đấy."
Lời nói của Ôn Văn đã đột phá phòng tuyến trong lòng Liễu Thương, nếu chỉ dằn vặt một khoảng thời gian thôi thì hắn vẫn còn có thể chịu được.
Nhưng nếu rơi vào trong tay tên biến thái Ôn Văn này, liên tục không ngừng bị dằn vặt thì đó nhất định chính là địa ngục!
Vì thế Liễu Thương chán nản thở dài một hơi nói: "Mày muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, tao sẽ nói."
Ôn Văn mỉm cười, ngoại trừ người kiên định thật sự và người có tâm lý biến thái, rất ít người có thể giữ miệng khi phải chịu hình phạt.
Mà siêu năng lực vừa vặn chính là uy hiếp của phần lớn người siêu năng.
Ôn Văn dựng thẳng hai ngón tay hỏi: "Vấn để của tao không nhiều, chỉ có hai cái thôi, vấn đề thứ nhất là hai bọn mày rốt cuộc muốn lấy thứ gì từ trên người tao?"
Nếu phòng tuyến tâm lý đã bị công phá thì Liễu Thương cũng không giấu giếm thêm làm gì: "Giáo đường Vinh Quang bọn tao có hai phái, tao và Bàng Bằng ở phái Thần Giáng, Diêm Tu thì ở phái Thần n."
Ôn Văn gật đầu, anh từng thấy thông tin về hai phái này trong tài liệu nội bộ Hiệp Hội Thợ Săn.
Phái Thần Giáng cho rằng thế giới này do Đấng Tạo Hóa sáng tạo ra, vì thế sẽ do Đấng Tạo Hóa quản lý thế giới này, cho dù Đấng Tạo Hóa không muốn tự mình quản lý thì thế giới này sẽ do sinh vật 'Ánh Sáng', cũng chính là thiên sứ làm chủ.
Mà phái Thần n thì chủ chương là Đấng Tạo Hóa là ơn huệ của vạn vật, sáng tạo ra thế giới vì muốn thế giới phát triển tốt hơn, bọn họ với tư cách là người chăn dê của Đấng Tạo Hóa cần phải cố gắng giữ gìn thế giới yếu ớt này, không nên để quá nhiều thiên sứ giáng xuống, phá hỏng sự cân bằng của thế giới.
Xem ra lần tập kích này là nội bộ giáo đường Vinh Quang tranh đấu gây ra.
Liễu Thương nói tiếp: "Phái Thần n có một loại bí thuật mà chỉ có một số ít thần thuật sư có thể học tập, trải qua một phương pháp đặc biệt giết chết quỷ hồn để có được một loại vật chất thần bí, khi số lượng thứ đó đủ nhiều thì có thể dùng để sửa chửa hư hỏng bị không gian lưu lại khi cường ngạnh giáng xuống hiện thực, cũng có thể dùng nó để triệu hoán thiên sứ!"
Ánh mắt Ôn Văn bừng sáng, anh nhớ tới lúc ở thành phố Phù Dung Hà, Diêm Tu đã giải quyết một lượng quỷ hồn lớn trước mình, xem ra Diêm Tu vì muốn chế tạo loại vật chất này.
"Như vậy xem ra... Diêm Tu biết loại bí thuật kia?"
Liễu Thương gật đầu: "Sở dĩ bọn tao chặn mày lại chính vì nghi ngờ Diêm Tu ủy thác mày vận chuyển loại vật chất đó, mà giáo chủ không muốn để thứ đó rơi vào trong tay lão cẩu... à không, là cha sứ Lưu Đan Phong, giáo chủ muốn dùng nó để triệu hoán thiên sứ."
Cơ bản thì Ôn Văn tin tưởng lời Liễu Thương, là thám tử, quan sát sắc mặt là kỹ năng cơ bản, vì thế anh nhận định là Liễu Thương không nói dối.
Hơn nữa, Liễu Thương cũng không cần thiết và không có năng lực lừa dối Ôn Văn.
Dừng một chút, Ôn Văn lại hỏi tiếp: "Kế tiếp là vấn đề thứ hai, người dân của thị trấn này đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Thương do dự một chút, cuối cùng vẫn đàng hoàng nói: "Nó có liên quan tới tôn chỉ của phái Thần Giáng bọn tao."
"Khi Thiên sứ giáng xuống sẽ giết chết hết tất cả sinh vật không thánh khiết ở xung quanh, vì thế muốn để thiên sứ có thể chân chính đi lại trong thế gian mà không phải bị vây trong tượng đá, giáo chủ đại nhân đã đề xuất cải tạo một nơi, để toàn bộ người và vật ở nơi đó biến thành sinh vật 'Thánh Khiết'."
"Nơi mà bọn tao lựa chọn chính là trấn Quang Phổ này!"