Chương 271 - Lý Trí VS Không Thể Khống Chế
Ôn Văn ghét bỏ liếc nhìn cây thép tròn lẳng, nếu không phải coi như có chút hiệu quả đặc biệt thì còn không dùng tốt bằng cây kiếm đồ chơi 'FireDelight' mua ở nhà chú Vương hàng xóm kế bên lúc còn bé...
Vì thế Ôn Văn nhẹ nhàng di chuyển, điều đó khiến cho những sợi xích xuyên qua tường xẹt qua người mình, mớ xiềng xích này có tốc độ chậm rì rì, căn bản không thể chạm tới Ôn Văn một xíu xiu nào.
Trong quá trình tránh né, Ôn Văn cũng quan sát mớ xiềng xích kia, chúng có màu đen kịt, nhìn rất giống sợi xích màu đen của trạm thu nhận, nhưng trông thô to hơn rất nhiều, hơn nữa trên mỗi sợi xích lại có lưỡi dao sắc bén, phần mũi nhọn trông như dao găm thông máu.
Sợi xích tùy tiện quơ quào vài cái, uổng phí một phen thì rụt trở lại.
Sau đó một người đàn ông quần áo rách nát, tóc tai bù xù trông như người rừng bước ra, cười gằn nhìn Ôn Văn.
Cơ thể người nọ rất to lớn, trên mặt mọc đầy râu ria, bắp thịt trên mặt vì cười trong khoảng thời gian dài mà biến hình, xung quanh cơ thể có làn khí màu đỏ không ngừng biến hóa.
Nhìn thấy gương mặt kia, sắc mặt Ôn Văn trầm xuống, mặc dù xét theo các phương diện thì có khác biệt với mình, nhưng từ đôi mắt nhỏ kia thì người này quả thực chính là anh, không sai được!
Không!
Ôn Văn không thừa nhận đó là mình, không thừa nhận cái tên quái dị trông như quái vật này chính là bản thân mình.
Đó chỉ là một con quái vật, một còn quái vật đáng sợ cần phải bị tiêu diệt.
Quái vật Ôn Văn ngoẹo đầu, ứa nước miếng đánh giá Ôn Văn, một lát sau thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Mày đã tới rồi.... mày quả nhiên đã tới, tao chờ mày lâu lắm rồi!"
Hắn nhịn không được phát ra tiếng cười kỳ quái: "Oa kha kha kha kha khưa khưa khưa khặc khặc khặc..."
Vừa cười, cơ thể hắn còn vừa không ngừng run rẩy, Ôn Văn thậm chí còn lo rằng tên này sẽ cười tới đứt hơi.
Ôn Văn gãi gãi cằm, sắc mặt đầy ghét bỏ: "Mình cười lên có khó nghe như vậy không, sau này vẫn cố gắng bớt cười đi thì hơn..."
Nương theo tiếng cười quái dị của quái vật Ôn Văn, mớ xích ở sau lưng hắn cũng kéo dài ra lay động ở phía sau như một cái lưới khổng lồ màu đen.
Cái lưới này xâu vài con quái vật đáng sợ, con thì mặc giáp cầm khiên, con thì như một đống thuốc màu ngọ nguậy, con to lớn như gấu, còn có một con bọ cánh cứng phụt ra lửa...
Cơ thể đám quái vật này đều bị sợi xích xỏ xuyên qua, bọn chúng không tử vong, ngược lại đang vùng vẫy kịch liệt, phát ra tiếng kêu rên tuyệt vọng.
Quái vật Diệp Văn Hiên đưa ngón tay vào trong miệng, cắn kọt kẹt kọt kẹt, sau đó dùng ngón tay dính máu đó chỉ Ôn Văn nói: "Mày biết tao đã chờ mày bao lâu rồi không, ở nơi này sống một ngày bằng một năm, bắt đầu từ khi mày để tao lại nơi này, tao vẫn luôn muốn gặp lại mày!"
Để lại nơi này...
Ôn Văn nhướng mày nói: "Mày nói là, là tao đã để mày lại nơi này? Mày không nên vô văn cứ bôi xấu người trong sạch như thế."
Quái vật Ôn Văn hung bạo nhảy dựng lên tại chỗ, giẫm mặt đất nứt ra thành những vết rạn, trở nên điên cuồng.
"Mày đã quên rồi, mày đã quên hết cả rồi!"
Ôn Văn cảnh giác, trạng thái của tên quái vật này rất giống trạng thái của Ôn Văn khi mất khống chế, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nhào tới tấn công.
Trong quá trình quái vật Ôn Văn điên cuồng giậm chân, có hai sợi xích vươn ra ngoài, phân biệt trói chặt Lưu Chí sắc mặt trắng bệch và Lưu Kiều Kiều đã bị dọa tới ngất xỉu.
Nhìn thấy hai người, Ôn Văn thầm thở dài một hơi, hai người này không chết thì tốt rồi, như vậy Ôn Văn có cơ hội thuận tiện cứu bọn họ ra.
Quái vật Ôn Văn bình ổn lại tâm tình, sau đó chỉ anh em họ Lưu nói: "Ban đầu, tao cũng giống như hai người này, hoảng sợ như một con chim cút, như con thoi đảo giữa đám quái vật này, tìm kiếm cơ hội sống sót!"
"Tao chính là mày... vì thế mày nên biết, với năng lực của tao, chỉ cần đủ cẩn thận thì cho dù là nơi này thì vẫn có thể sống sót.... Thế nhưng.... ở đây không có thức ăn!"
Gương mặt của hắn trở nên vặn vẹo, giống như đang lên án vận mệnh bất công vậy.
"Mày căn bản không biết tao đã gặp chuyện gì ở nơi này, để được sống, tao phải chủ động săn giết quái vật, dựa vào ăn thi thể của chúng để sống..."
"Nhưng như thế cũng không có tác dụng, thi thể của chúng sẽ sống lại trong bụng của ta..."
Sắc mặt Ôn Văn có chút biến đổi, anh thật khó có thể tưởng tượng khi mình gặp phải tình cảnh tuyệt vọng này thì nên ứng phó thế nào.
Sau đó, biểu tình đau khổ trên mặt quái vật Ôn Văn biến mất, ngược lại trở thành nụ cười vặn vẹo biến thái.
"Sau đó tao chết đi, bị máu thịt của quái vật nổ tung trong bụng, cảm giác đó... rất thú vị!"
"Ở nơi này, không có ai sẽ phải chết, tao chưa từng nghĩ rằng có một nơi thú vị đến như vậy, từ đó trở đi, tao bắt đầu muốn tìm mày, để mày cũng được vui sướng như tao vậy..."
Theo lời kể của hắn, làn khói màu đỏ kia bắt đầu khuếch tán, Lưu Chí và Lưu Kiều Kiều sau khi hít phải làn khí này thì sắc mặt trở nên quỷ dị, phát ra tiếng cười khưa khưa khưa dọa người.
Mà đám quái vật kia thì cũng ngừng vặn vẹo kêu rên, bắt đầu nhìn chằm chằm Ôn Văn, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ôn Văn vội vàng ấn thẻ bài trên ngực, một tầng lá chắn trong suốt ngăn cách anh và làn khí kia, nhưng anh vẫn vô thức cười gằn.
May là lá chắn có tác dụng cắt đứt loại ảnh hưởng tinh thần kia nên Ôn Văn mới không lập tức rơi vào trạng thái mất khống chế.
Anh kiêng kỵ nhìn làn khí kia, trán túa đầy mồ hôi lạnh, nếu không có thẻ bài nhân viên quản lý kho hàng trên ngực, làn khí này chính là khắc tinh lớn nhất của anh!
Ôn Văn cố chịu đựng kích động khác thường, hỏi quái vật Ôn Văn: "Mày có biết tại sao chúng ta lại tách ra không?"
"Tao cũng rất muốn biết!"
Quái vật Ôn Văn rít gào một tiếng, không chút dấu hiệu bổ nhào về phía Ôn Văn, giống như một con dã thú phẫn nộ, tay của hắn quấn một sợi xích có đầy cạnh sắc bén, chỉ cần đụng trúng sẽ mất đi một mảng lớn máu thịt.
Ôn Văn cầm thanh thép thở dài nói: "Hắn có vẻ không có lý trí, muốn hỏi tin tức từ miệng hắn là rất khó... vậy thì cứ khuất phục hắn vậy!"
Từ hơi thở thì bản thân quái vật này cũng không tính là mạnh mẽ, thể chất Vampire và thể chất Nhan Bích Thanh kết hợp đủ treo hắn lên mà đánh, ngoài ra còn có rất nhiều năng lực khác hỗ trợ, vì thế Ôn Văn không cho là mình sẽ thất bại.
Vì thế anh dùng tay phải cầm thanh thép, tay trái búng một cái, đôi cánh kim loại đột nhiên xuất hiện ở phía sau, sẵn sàng đón địch.
Tốc độ của quái vật Ôn Văn rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã tới trước mặt Ôn Văn, vươn móng vuốt chụp vào đầu Ôn Văn.
Ôn Văn dùng tay đẩy nắm tay kia đi, tay còn lại giữ chặt nách ác quỷ Ôn Văn, dùng lực một phát, trực tiếp nương theo lực của chính hắn mà ném bay hắn đi.
Tiếp đó, Ôn Văn nắm chặt đầu thanh thép, nhắm vào phần ngực của quái vật Ôn Văn ở giữa không trung vẫn còn chưa kịp rơi xuống đất, không chút nương tay!
Nhưng phản ứng của quái vật Ôn Văn cũng không chậm, sợi xích đập mạnh vào tường làm hắn cưỡng chế thay đổi phương hướng, thoát được một đòn đó.
Cùng lúc đó, đôi cánh sau lưng Ôn Văn biến thành trường đao nối với dây xích, phóng thẳng tới cổ quái vật Ôn Văn.
Lần này quái vật Ôn Văn muốn né tránh cũng không kịp, chỉ có thể dùng một cánh tay ngăn cản đòn tấn công, nhưng cái giá là cánh tay kia trực tiếp bị chặt đứt, rớt xuống đất.
Chiếm được ưu thế, Ôn Văn cũng không nương tay, trực tiếp đưa tay trái tới, một tia sáng mạnh mẽ nóng rực phóng ra!
Đây là đòn toàn lực của thiên sứ Phổ Quang mà Ôn Văn chứa trong găng tay Tai Ách bên trái!