Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 270 - Chủ Nhân Tử Tịch Không Minh

Chương 270 - Chủ Nhân Tử Tịch Không Minh


Ôn Văn còn chưa đọc xong câu đó thì tay phải đột nhiên truyền tới một trận đau đớn làm anh không có cách nào đọc tiếp.
Ôn Văn nhìn tay mình, phát hiện không có vết thương, sau đó nhìn lại bảng kim loại, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân.
Tấm bảng kim loại này hình như có ma lực kỳ dị làm cho anh suýt chút nữa đã đọc lên cái tên cấm kỵ không biết là vị nào!
Vì thế, Ôn Văn vội vàng nhảy xuống khỏi pho tượng, thở phào một hơi.
Mặc dù không đọc ra tiếng nhưng Ôn Văn vẫn nhớ rõ nội dung trên tấm bảng kim loại đó.
Cái tên sau cùng là--- Chủ Nhân Tử Tịch Không Minh!
Trong sách cổ của Hiệp Hội Thợ Săn, tà thần Tai Ách trong thế giới trong, tổng cộng có tám vị.
Nhưng tin tức về tà thần chỉ dừng lại ở đó, tám vị này tên gọi là gì, có chức vụ là gì thì hoàn toàn không có ghi chép.
Có lẽ có, nhưng Ôn Văn không có quyền hạn để xem.
Nếu vị chủ nhân của Tử Tịch Không Minh này chính là một trong số tám vị đó thì Ôn Văn hiểu rõ kết cục của mình khi đọc lên cái tên kia.
Cho dù là ở thế giới hiện thực, dùng ngôn ngữ liên bang tụng niệm danh hiệu của tà thần vẫn có thể bị chú ý.
Mà ở một nơi thực thực ảo ảo như thế giới trong này, dùng ngôn ngữ thế giới trong đọc lên cái tên của tà thần, rõ ràng là muốn chết!
Nếu không có găng tay Tai Ách nhắc nhở, hiện giờ có lẽ Ôn Văn đã bị sức mạnh khủng khiếp của tà thần biến thành một thứ gì đó khó có thể diễn tả rồi.
Sau khi bình ổn lại tâm tình, Ôn Văn có chút phức tạp liếc nhìn cái bảng kim loại kia, thực hiển nhiên, giống như cái giường sắt kia, tấm bảng kim loại này cũng là một vật đặc biệt, có thể phát ra tác dụng rất lớn.
Ôn Văn người này, bình thường vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc kẻ gian không thể tay trắng mà đi, mỗi khi hành động vẫn cố gắng tìm kiếm chỗ tốt, giống như khi còn bé đi câu cá, nếu không câu được con nào thì ít nhất cũng phải tìm mảnh ruộng để đào khoai lang mang về...
Nhưng bây giờ trạm thu nhận không thể sử dụng bình thường nên Ôn Văn chỉ có thể tiếc nuối nhìn tấm bảng kim loại có khả năng là rất hữu dụng này, không dám ra tay, một khi bị tà thần để mắt tới, cho dù anh chuyển thành trạng thái ngục đốc Tai Nạn cũng rất khó thoát khỏi cái chết!
Điều này làm Ôn Văn cảm thấy khó chịu như trái tim bị cắn xé vậy, vốn không thể bắt quái vật ở đây thì cũng thôi đi, giờ ngay cả có thứ tốt cũng không dám mang đi...
Chẳng qua bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao trạm thu nhận lại không chịu ló đầu ở nơi này, bởi vì nơi này có liên hệ không bình thường với tà thần, nếu mở cửa lớn trạm thu nhận ở nơi này, có khả năng sẽ làm tà thần chú ý.
Từ hành động trạm thu nhận tỏ ra né tránh tà thần, Ôn Văn vẫn không nên trêu chọc sự tồn tại cấp Tai Ách thì thỏa đáng hơn.
May mà sự nhắc nhở đó làm Ôn Văn biết, trạm thu nhận cũng không phải hoàn toàn không thể sử dụng, thời khắc nguy cấp thì trạm thu nhận vẫn có thể có tác dụng.
Sau khi thấy được vết thích tà thần, Ôn Văn lập tức hiểu rõ vị trí của mình, ở nơi này nhất định phải cụp đuôi lại.
Sau đó Ôn Văn hít sâu một hơi, cẩn thận đi tới hướng phát ra mùi của cặp anh em Lưu Chí và người có mùi rất giống với mình.
Sau khi nhìn thấy bảng kim loại, Ôn Văn bắt đầu lưu ý kĩ một vài chi tiết, rất nhanh đã phát hiện những thứ mà trước kia mình không chú ý tới, mà khi đã phát hiện ra thì nó làm hắn cảm thấy ớn lạnh.
Quái vật nơi này hoàn toàn không có ý định hòa thuận, chỉ cần nhìn thấy kẻ địch thì phản ứng đầu tiên chính là giết chết, hoặc là chạy trốn.
Hơn nữa trong khoảng thời gian nửa năm, nhiều quái vật tự chiến đấu như vậy nhưng lại không hình thành bất kỳ đoàn thể nào, chỉ có chém giết nhàm chán.
Những thứ này không có vấn đề gì cả, vấn đề chính là đám quái vật này là do bệnh nhân của bệnh viện tâm thần biến đổi, hơn nữa số lượng cũng xấp xỉ với số lượng người đã biến mất...
Cũng tức là, trải qua hơn nửa năm chém giết, số lượng quái vật ở nơi này không ít đi, cũng không nhiều hơn.
Hơn nữa Ôn Văn gần như không hề nhìn thấy thi thể nào ở nơi này, đáp án tựa hồ đã được miêu tả rất sinh động...
"Tử Tịch Không Minh... sức mạnh của thần, hoặc là lĩnh vực quản lý có liên quan tới tử cong?"
Để kiểm tra suy nghĩ của mình, Ôn Văn đã thay đổi phương hướng, men theo mùi, tìm tới hai sinh viên đã biến thành tang thi bị giết trước đó.
Chỉ thấy thi thể sau khi bị đốt rụi thành than đan đang lởn vởn trong hành lang, trên cơ thể đen kịt thỉnh thoảng còn phừng lên ngọn lửa.
Sau khi mất đi hơi thở hoàn toàn, nó đã sống lại, đồng thời có được năng lực có liên quan với lửa!
"Sự thực đã rõ ràng, người chết ở đây sẽ biến thành quái vật, mà quái vật chết đi... sẽ biến thành một loại quái vật khác!"
"Nơi này chính là sân chém giết ngay cả tử vong cũng sẽ không ngừng lại, thẳng đến khi trong số những con quái vật này xuất hiện một con quái vật đủ mạnh..."
Ôn Văn đi tới trước cửa sổ, chỉa ngón tay phóng một tia sáng, tia sáng kia phóng vào trong thành phố mù mịt bên ngoài rồi biến mất không còn thấy nữa.
"Quả nhiên, nơi này không thể rời đi... lối ra duy nhất chính là cái giường sắt kia."
Phát hiện này làm Ôn Văn lại càng kinh sợ nơi này hơn, cũng đau đầu hơn.
Đến bây giờ, anh vẫn chưa phát hiện ra bất cứ thứ gì có liên quan tới Trạm Thu Nhận Tai Ách, mà mục đích anh tới thăm dò nơi này chính là để tìm nguyên nhân mình có được Trạm Thu Nhận Tai Ách.
"Hi vọng là 'Tôi' kia có thể cho mình câu trả lời như mong muốn."
Ôn Văn cũng không lập tức đi tìm một Tôi khác, bởi vì anh phát hiện mùi hương kia đang tiếp cận mình ngày càng gần hơn, theo quỹ tích hành động thì có lẽ đã phát hiện ra mình rồi.
"Mau đến đây đi nào, hi vọng mày có gương mặt dài như thận heo, hoặc là cái mặt như chiếc giày, nói chung là không có dáng vẻ giống như tao là được." Ôn Văn đứng im tại chỗ, chờ đối phương tới.
Mặc dù từ dấu vết và hơi thở thì Ôn Văn có thể khẳng định tám phần là nơi này còn một Tôi nữa, chỉ là vẫn chưa gặp mà thôi.
Trước đó Ngô Vọng làm ra một con rối có diện mạo giống như anh, Ôn Văn đã khó chịu lắm rồi, lần này chân chính đối mặt với mình lại càng làm Ôn Văn chỉ hận không thể xé toạt kẻ kia ra, nhưng nghĩ tới cho dù giết thì hắn cũng sẽ sống lại mà thôi, ý nghĩ này cũng nhạt đi.
Đến tận lúc này, Ôn Văn vẫn chưa gặp quái vật có thực lực cao hơn mình ở nơi này, vì thế an toàn của anh coi như có thể đảm bảo.
Nghĩ ra thì cũng phải thôi, cho dù là ở hoàn cảnh quỷ dị này nhưng với thời gian còn chưa tới một năm thì cũng rất khó biến người bình thường trở thành quái vật cấp Tai Nạn.
Theo mùi tới gần, Ôn Văn cảm nhận được hơi thở kia, mức độ đại khái chỉ mới tiến vào cấp Tai Nạn mà thôi, điều này làm Ôn Văn thở dài một hơi.
Sau đó thì nghe thấy một âm thanh, đó là tiếng cười càn rỡ huênh hoang.
Nghe thấy tiếng cười kia, Ôn Văn cũng an tâm hơn.
"Giọng cười này quá hung hăng càng quấy rồi, có lẽ không phải là mình, mình không thể nào cười khó nghe như vậy..."
Rất hiển nhiên, Ôn Văn chưa từng nghe qua tiếng cười của mình lúc mất khống chế.
Ngay sau đó, vài cái xiềng xích thô to mang theo uy lực mạnh mẽ thò ra, giống như mãng xà to lớn bổ nhào về phía Ôn Văn.
Ôn Văn giơ thanh thép vung mạnh về phía đó, một tia kiếm khí linh hoạt đánh về phía xiềng xích, tia kiếm khí này chỉ cản được vài cọng xích mà thôi, số còn lại vẫn tiếp tục lao tới.
"Chậc... thứ kiếm khí này, quả nhiên phải sử dụng kiếm mới tốt, dùng cây thép có uy lực quá yếu."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất