Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 272 - Cuộc Chiến Không Công Bằng

Chương 272 - Cuộc Chiến Không Công Bằng


Ánh sáng chói mắt, nhiệt độ so với ngọn lửa còn nóng hơn, hơn nữa có ẩn chứa thuộc tính tinh lọc mạnh mẽ, làn khí màu đỏ ở quanh người hắn dưới ánh sáng màu trắng mãnh liệt kia nhanh chóng tan rã.
Chỉ cần trúng mục tiêu, cho dù là quái vật Ôn Văn thì cũng tuyệt đối sẽ mất đi phần lớn sức chiến đấu.
Nhưng quái vật Ôn Văn nhạy bén cảm nhận được uy lực của đòn tấn công này, xiềng xích cấp tốc xoay chuyển, con quái vật áo giáp cầm khiên chắn ở trước mặt hắn.
Cột ánh sáng mạnh mẽ bắn vào người quái vật, quái vật chỉ có thực lực cấp Tai Hại bị ánh sáng kia nung chảy, nhưng vì có nó tiêu hao nên uy lực còn lại đã không đủ tổn thương quái vật Ôn Văn.
Quái vật Ôn Văn rơi xuống đất, âm u nhìn Ôn Văn, dùng cái tay còn lại túm tóc mình, bất lực điên cuồng gào thét.
Hắn hiểu được, chỉ chút tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, hắn đã hoàn toàn rơi vào thế yếu!
"Vì sao mày lại mạnh hơn tao chứ? Như vậy là không công bằng!"
"Thời gian nửa năm này, tao vẫn luôn chiến đấu, vẫn luôn chịu khổ, mày không nên mạnh hơn tao!"
Hắn ngày càng dùng sức hơn, một bó tóc lớn bị hắn bứt đứt, thế nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn.
Ôn Văn nhìn mà cảm thấy da đầu mình ngứa ngày, thì ra sâu trong tâm linh của mình, có sở thích tự hại bản thân sao?
Vì thế Ôn Văn suy tư một chút, phát hiện bình thường khi chiến đấu mình cũng cảm thấy rất vui thích, có loại ham thích này có lẽ cũng không có gì bất ngờ...
Quái vật Ôn Văn lại càng kích động hơn, chỉ Ôn Văn nói: "Không nên như vậy, mày chỉ may mắn thôi, mày là một kẻ nhát như chuột, ngay cả chính mình cũng sợ!"
Quái vật Ôn Văn vừa tàn phá cơ thể mình, khi hắn thò bàn tay tội ác xuống phần dưới eo, Ôn Văn rốt cuộc không nhịn nổi nữa.
Là đàn ông, không ai muốn nhìn thấy tình cảnh mình bị thiến cả.
Vì thế Ôn Văn nhảy tới trước, mượn lực từ trần nhà một chút, hai tay cầm thanh thép đâm về phía quái vật Ôn Văn.
Nhưng quái vật Ôn Văn đột nhiên ngẩng đầu, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười giễu cợt.
Ôn Văn kinh hãi, mạnh mẽ thanh đổi phương hướng, sau đó đầu ngón chân dùng lực, lùi lại về sau mười mấy méo.
Ôn Văn nhận ra được nụ cười đó!
Lúc hố người khác, anh thường cười như vậy!
Quả nhiên, sau khi đứng lại thì Ôn Văn phát hiện không đúng, thậm chí có chút đứng không vững.
Trạng thái của anh không có vấn đề, là không gian đang xảy ra biến đổi, tường theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến đổi màu sắc, hiện lên vài vệt sáng quái dị, vệt sáng này không có chỗ nào cân đối, nó làm người ta cảm giác không gian hỗn loạn tới cực hạn.
Không phải chỉ là nhiễu loạn cảm quan như cảnh sắc ở bên ngoài, mà là ngay cả bản thân cũng bị ảnh hưởng, giống như Ôn Văn hiện giờ rõ ràng đang giẫm trên đất bằng nhưng lại không thể ngăn được mà trượt xuống, cứ như đang giẫm trên sườn dốc tới tám mươi, chín mươi độ.
Nếu khi nãy tùy tiện tới gần thì nhất định sẽ vì loại không gian hỗn loạn quỷ dị này mà chịu thiệt thòi lớn.
"Hằn lại còn có được năng lực phiền phức này sao?"
Ôn Văn nhìn phía sau quái vật Ôn Văn, một vái vật trên mặt và trên người bôi đầy vệt màu.
"Năng lực đó là của con quái vật kia, hắn có thể thông qua xiềng xích điều khiển quái vật sử dụng năng lực giúp mình!"
Ôn Văn nhìn quái vật Ôn Văn, trong lòng có chút kiêng kỵ, nếu suy nghĩ của anh là chính xác thì người này khó nhằng hơn đám quái vật anh từng gặp trước kia nhiều.
"Mọi thứ của mày đều là của tao... mày không xứng có được thứ đó!"
Thấy công kích không thành công, cảm xúc của quái vật Ôn Văn lại càng kích động hơn, nhảy tới nhảy lui cứ như đứa bé bị tịch thu tiền tiêu vặt vậy.
Chỉ là bản thân hắn đang bị vây trong trạng thái mất khống chế, yêu cầu hắn bình tĩnh lại thật sự là làm khó hắn quá rồi.
Xiềng xích to lớn nhặt cánh tay rơi dưới đất lên đặt vào phần cánh tay của quái vật Ôn Văn, làn khí đỏ xì xì xèo xèo một trận, cánh tay cụt kia đã được nối lại hoàn hảo.
Sau đó từ miệng quái vật Ôn Văn niệm những lời không rõ ý nghĩa, cơ thể hắn cốc tốc to lớn hơn, hiển nhiên hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Ôn Văn bình tĩnh quan sát: "Thứ mà hắn nói có lẽ chính trạm thu nhận... tức là mình quả thực đã lấy được trạm thu nhận từ nơi này, nhưng không biết vì nguyên do gì mà lại tách thành hai người, một người ở lại nơi này, một người quay trở lại thế giới hiện thực..."
"Chờ đã... nói tiếp thì, sau khi mình trở về thì tinh thần có vẻ lại càng dễ dàng khống chế hơn, suốt khoảng thời gian rất dài đó chỉ có hai lần gần như mất khống chế, mà gần đây thì ngày càng ổn định hơn... Thì ra vấn đề tinh thần đã chuyển biến tốt đẹp hơn, mình cứ tưởng đâu nguyên do là vì mình trở thành người siêu năng, hiện giờ xem ra, phần điên cuồng đã bị để lại nơi này."
Trước khi giành được trạm thu nhận, Ôn Văn đã chủ động tới bệnh viện tâm thần, mặc dù anh muốn làm giấy chứng nhận bệnh tâm thần, nhưng chủ yếu hơn chính là bệnh của anh đã không dễ khống chế nữa.
Chỉ cần bị kích thích một chút thì có nguy hiểm bị mất khống chế.
"Đồng thời... hắn cũng lấy đi một phần năng lực của trạm thu nhận, phần năng lực đó, mình muốn lấy lại."
Không quản nhìn thế nào, xiềng xích màu đen và thông qua sợi xích để sử dụng năng lực của quái vật đều có liên quan tới trạm thu nhận.
Không gian xung quanh trở nên hỗn loạn, cảm giác cân bằng đã hoàn toàn không có tác dụng, mà biến hóa của quái vật Ôn Văn cũng đã dừng lại.
Ôn Văn thở dài một hơi nói: "Xem ra mày đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu, lần này tao sẽ không nương tay, tao không cho phép một bản tao mất khống chế tồn tại, tao muốn giết chết mày... sau đó cướp lại phần quyền năng đã mất đi!"
Số liệu màu xanh biếc bao phủ trên người Ôn Văn, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Thẳng thắn mà nói, tuy hai bên đều là Ôn Văn nhưng kỳ thực đây là một cuộc chiến không công bằng.
Ôn Văn chiếm ưu thế quá lớn, trạm thu nhận cấp cho anh năng lực quá ư mạnh mẽ, mà quái vật Ôn Văn phỏng chừng ngoại trừ xiềng xích thì chỉ có hai bàn tay trắng.
Hơn nữa trụ cột của hắn quá kém, mặc dù hơi thở là cấp Tai Nạn nhưng chiến đấu không có kết cấu gì cả, cũng không được huấn luyện bài bản, phong cách chiến đấu thay vì nói là người siêu năng thì lại càng giống dã thú hơn, chỉ là luồng khí của người điên kia có hơi phiền phức một chút mà thôi.
Có điều, Ôn Văn cũng không có tâm tư chiến đấu công bằng với hắn.
Nếu cảm giác không gian đã bị quấy rầy, như vậy muốn mượn địa hình để tiến hành tấn công đã không còn ý nghĩa, chiến đấu trực diện mới có thể phát huy ưu thế của Ôn Văn!
Vì thế Ôn Văn dễ dàng chạy tới bên người quái vật Ôn Văn, vung thanh thép chiến đấu với quái vật Ôn Văn đã trướng to lên vài vòng.
Đối với Ôn Văn mà nói, chiến đấu rất dễ dàng, mặc dù đối thủ có bản năng chiến đấu biến thái thì vẫn bị Ôn Văn vững vàng đè ép, mà Ôn Văn thậm chí còn không sử dụng toàn lực.
Ban đầu, khi mất khống chế sẽ làm năng lực chiến đấu của Ôn Văn trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng khi anh quen thuộc với phương thức chiến đấu của người siêu năng, hiện giờ mất khống chế ngược lại sẽ hạn chế đi sự phát huy của anh.
Mà thể chất của Nhan Bích Thanh thì càng bình tĩnh lại càng có thể phát huy tốt hơn.
Quái vật Ôn Văn càng chiến đấu lại càng tức giận, không quản hắn dùng bao nhiêu sức mạnh thì vẫn bị Ôn Văn vừa khớp đánh tan.
Chỉ giao chiến vài hơi thở, trên cơ thể hắn đã bị thanh thép kia chọt thủng mười mấy lỗ, nếu không phải làn khí đỏ bên ngoài cơ thể làm hắn có thể khép lại vết thương một cách nhanh chóng, hắn đã sớm bị Ôn Văn chém hạ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất