Chương 273 - Bàn Điều Kiện
Càng chiến đấu, quái vật Ôn Văn lại càng cuồng nộ, tốc độ và sức mạnh của hắn tăng lên với biên độ nhỏ, nhưng tấn công thì lại càng không có kết cấu.
Ôn Văn lắc đầu, cảm thấy mình có chút khi dễ người khác, cũng là thời điểm nên kết thúc cuộc chiến này rồi.
Vì thế Ôn Văn ghim cây thép xuống sàn nhà, sau đó quyền cước tung bay chỉ còn tàn ảnh, chuẩn bị đánh thẳng vào trung lộ của quái vật Ôn Văn.
Mỗi một quyền đánh ra đều đánh vào các vị trí như khuỷu tay, nách, bắp đùi, hơn mười quyền trôi qua, tay chân quái vật Ôn Văn bủn rủn, không còn cách nào tiếp tục tung quyền.
Sau đó tay phải Ôn Văn trở nên đen kịt, găng tay Tai Ách xuất hiện, số liệu màu xanh biếc như sợi tơ quấn lấy nắm tay anh, một quyền đấm vào ngực quái vật Ôn Văn.
Một tiếng nổ lớn qua đi, phần ngực quái vật Ôn Văn lõm vào, cả người bị đánh bay, húc vỡ mấy bức tường mới ngừng lại được.
Sau đó không ngừng nghỉ một phút giây nào rút nhanh thanh thép, xoay người sang ngang, chân phải trụ vững, chân trái lao nhanh tới, tay phải cầm chặt thanh thép nhắm vào lồng ngực của quái vật Ôn Văn, đồng thời đặt tay trái lên đầu thanh thép.
Anh sẽ không để đối thủ có bất cứ cơ hội thở dốc nào, anh muốn một phát một đánh cho tan tác!
Tuy thanh thép không phải là kiếm, nó làm lực chiến của Ôn Văn bị ảnh hưởng rất lớn, nhưng trong bộ kiếm pháp vô danh kia, có một chiêu thức mà cho dù dùng thanh thép thì vẫn có thể thi triển.
Chiêu đó, không cần mũi kiếm!
Đơn giản vận sức một chút, cơ thể Ôn Văn chợt lao mạnh tới trước, tốc độ nhanh đến mức phá vỡ cả rào cản âm thanh, quái vật Ôn Văn chỉ vừa đứng dậy đã bị thanh thép đâm xuyên qua lồng ngực.
Không chỉ đâm xuyên, nó còn lấy thanh thép làm tâm điểm, tất cả máu thịt ở đường kính mười lăm cm xung quanh đều bị phát đâm này mang đi.
Chiêu này tên là, xuyên tâm thức!
Sau khi đâm thủng lồng ngực, Ôn Văn rút thanh thép ra đâm thủng đầu quái vật Ôn Văn.
Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai làm Ôn Văn ngừng lại, xiềng xích mang theo một cô gái buộc tóc đuôi ngựa chắn trước người quái vật Ôn Văn.
Ôn Văn nhướng mày, nhìn thấy chính mình làm ra loại hành vi như thế thì cảm thấy có chút chán ghét.
"Bây giờ tao ngày càng không thừa nhận mày là tao, mày đã sa đọa đến mức này rồi sao?"
Quái vật Ôn Văn đứng dậy, nhìn Ôn Văn cười khằn khặc quái dị: "He he... kẻ yếu đuối, mày tưởng rằng tao vẫn còn giống như mày, trong lòng có nhiều thứ mấu chốt và kiêu ngạo không có chút ý nghĩa nào à? Tao và mày sớm đã không còn giống nhau rồi!"
Sau đó hắn lại cười he he nói: "Có điều, thực ra tao không có ý dùng cô ta để ngăn cản mày, tao chỉ muốn bàn điều kiện với mày."
"Có lẽ mày cũng đã phát hiện, ở nơi này thì mày không có cách nào giết chết tao, vì thế sao không bỏ vũ khí xuống, nói chuyện xem nên làm thế nào rời khỏi đây đi."
Sau khi phát hiện thực lực của Ôn Văn vượt xa mình, quái vật Ôn Văn thay đổi kế sách, thay vì ngu ngốc chơi cứng chọi cứng với Ôn Văn, không bằng lợi dụng Ôn Văn để đạt được mục đích của mình.
Ôn Văn lạnh giọng trả lời: "Không phải mày nói ở nơi này rất thú vị à?"
Quái vật Ôn Văn lắc đầu: "Một nơi cho dù thú vị cỡ nào, nhưng ở hơn nửa năm cũng phải chán, tao muốn rời khỏi đây."
"Mày biết cách rời đi à?"
Ôn Văn nhướng mày, cái giường sắt kia có lẽ có liên quan tới chuyện rời khỏi nơi này, nhưng Ôn Văn không biết phải làm thế nào, nếu sau khi nằm lên mà không thể tỉnh lại ở thế giới hiện thật thì có lẽ anh sẽ vĩnh viễn bị vây ở đây.
Vì thế, biết được một phương pháp khác để rời đi rất có ích đối với Ôn Văn.
Thấy Ôn Văn có ý muốn phối hợp, quái vật Ôn Văn liền thả lỏng hơn nhiều, tiếp tục giải thích với Ôn Văn: "Mày đã thấy tấm bảng kim loại kia rồi đúng không, thế giới màu xám bên ngoài bệnh viện tâm thần và bệnh viện tâm thần bị vây trong thứ nguyên khác với thế giới thật, mà bệnh viện tâm thần và thế giới màu xám lại ở trong cùng một thứ nguyên, màu hiểu được cái này không?"
Ôn Văn gật đầu, tức là bệnh viện tâm thần này là một không gian độc lập ở bên trong thế giới màu xám.
"Bệnh viện tâm thần này thật ra là một đấu trường, người chiến thắng sẽ trở thành một trong vô số người hầu của Kẻ Thống Trị Cái Chết, chỉ cần mày giúp tao giành được thắng lợi, kết giới giam giữ bệnh viện tâm thần này cũng sẽ biến mất, mày có thể nhân cơ hội đó trốn ra thế giới màu xám."
Ôn Văn cười xùy một tiếng: "Trốn ra thế giới màu xám với ở chỗ này khác nhau cái gì chứ, không phải vẫn không thể trở lại thế giới thực à."
"Không, không, không..." Quái vật Ôn Văn lắc lắc ngón tay nói: "Trong nửa năm nay, tao vẫn luôn quan sát thế giới màu xám, tao thấy có quái vật từ thế giới màu xám kia tiến vào thế giới thực!"
Có thể tiến vào thế giới thật... lẽ nào nơi đó là tầng sương mù xám?
Ánh mắt Ôn Văn hơi tỏa sáng, nếu là tầng sương mù xám thì đúng là có vài phần khả năng có thể trở lại thế giới thật, sau đó anh híp mắt hỏi: "Nếu tao giúp mày, mày sẽ cho tao cái gì?"
Quái vật Ôn Văn cười lớn nói: "Cho mày cơ hội rời đi, đó là món quà lớn rồi còn gì, tao còn có thể giao hai người này cho mày."
"Không đủ, mấy thứ này chỉ là bổ sung thôi." Ôn Văn không thỏa mãn nói.
"Vậy mày muốn cái gì..." Tiếng cười của quái vật Ôn Văn im bặt, nhưng hiện giờ quyền quyết định nằm trong miệng Ôn Văn, hắn cũng chỉ có thể nghe yêu cầu vô lý của Ôn Văn.
Miệng Ôn Văn toét ra, nụ cười có vài phần tương tự với người đối diện: "Tao muốn thứ mà mày đã lấy được khi chúng ta tách ra!"
...
Lần theo mùi hương đã ghi nhớ trước đó, Ôn Văn xuyên đi như con thoi trong bệnh viện tâm thần.
Trải qua một phen đấu võ mồm, Ôn Văn cuối cùng vẫn định ra ước định bằng miệng với quái vật Ôn Văn, giúp hắn hoàn thành trận chiến này, rời khỏi nơi này.
Không quản là ai, chỉ cần chết một lần trong đấu trường này, khi sống lại sẽ trở thành một đấu sĩ.
Mà đấu sĩ muốn trở thành người chiến thắng cuối cùng thì có hai điều kiện, thứ nhất là giết thật nhiều đấu sĩ khác, thứ hai chính là phải là đấu sĩ có số lần tử vong ít nhất.
Điều kiện thứ nhất thì quái vật Ôn Văn đã thỏa mãn, nhưng điều kiện thứ hai thì ngoại trừ hắn, vẫn còn hai quái vật sau khi trở thành đấu sĩ vẫn chưa chết lần nào.
Một là quái vật dấu ấn bàn tay máu, tên còn lại chính là tên điên thức ăn mà Ôn Văn đã từng gặp.
Đầy cũng là nguyên nhân quái vật Ôn Văn khi sắp bị giết chết đã chịu thua với Ôn Văn, một khi Ôn Văn giết chết hắn, như vậy không quản là ai trong hai con quái vật kia chết trước, người thắng cuối cùng chính là con quái vật còn lại.
Quái vật Ôn Văn nói rằng mình sẽ đi giết con quái vật dấu ấn bàn tay máu, mà Ôn Văn thì đi giết tên người điên thức ăn kia.
Lúc thương lượng, Ôn Văn đã từ quái vật Ôn Văn có được không ít tin tức, đối với đầu đuôi sự việc cũng hiểu biết nhất định.
Ban đầu khi Ôn Văn tới thế giới này thì cũng rơi vào trạng thái bán điên cuồng, tiếp đó trong tình huống ý thức không rõ đã mở cái giường sắt kia ra.
Sau đó từ trong giường sắt xuất hiện một thứ có diễn tả, thứ đó quấn quanh trên người Ôn Văn, giống như đang xây dựng thứ gì đó, tiếp đó thì anh ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, cơ thể Ôn Văn biến thành hai, một nằm trên giường, một quỳ dưới giường.
Ôn Văn ở dưới giường cứ vậy trơ mắt nhìn Ôn Văn ở trên giường từng chút từng chút biến mất mà hắn thì cho dù nằm trên đó làm thế nào cũng không thể rời khỏi nơi này.
Cuối cùng, ở trong một nơi giống như luyện ngục này, hắn đã hoàn toàn chìm vào điên cuồng...