Chương 274 - Kế Hoạch Săn Giết
Nhưng tất cả những chuyện đó là từ miệng quái vật Ôn Văn biết được, Ôn Văn đương nhiên sẽ không tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng phải là sẽ không tin.
Ôn Văn là người tự hiểu mình, chính mình là loại người gì, anh đã sớm nắm rõ.
Dựa theo thói quen của anh mà nói, những chuyện này tổng thể chính là thật, nhưng có khả năng đối phương đã giấu đi một vài thứ rất quan trọng, là những thứ liên quan tới sống chết.
Nguyên nhân chính vì thế mà Ôn Văn lựa chọn trước tiên sẽ tới căn phòng đặt chiếc giường sắt kia, kiểm tra thật giả.
Trước tiên Ôn Văn thử xem có thể thông qua giường sắt này để rời khỏi đây hay không, nếu có thể thì anh không cần phải tuân thủ những điều kiện đã bàn với quái vật Ôn Văn.
Dù sao thì hai bọn họ cũng chỉ nói miệng với nhau mà thôi, Ôn Văn tin tưởng nếu có thể thì đối phương cũng sẽ không chút do dự bội ước...
"Aiz, mình chính là người không đáng tin mà..."
Đi tới căn phòng có giường sắt, Ôn Văn một lần nữa dò xét một phen, phát hiện nơi này có dấu vết bùng nổ năng lượng rất lớn, điều này làm lời nói của quái vật Ôn Văn lại có thêm sức thuyết phục.
Tiếp đó, Ôn Văn leo lên giường sắt, trong lòng nghĩ tới chuyện muốn rời khỏi nơi này, sau đó bắt đầu nằm, quỳ, khoanh chân, đứng chổng ngược, đứng một chân...
Nói chung là Ôn Văn thử hết đủ loại tư thế, bao gồm cả một vài tư thế khá xấu hổ, nhưng không quản anh làm cái quái gì, cái giường sắt này cũng không hề sinh ra chút dị tượng nào.
"Xem ra, muốn rời khỏi nơi này thì chỉ có thể tuân thủ ước định với tên kia mà thôi."
Ôn Văn thở dài một tiếng, không do dự nữa, trực tiếp theo mùi hương của tên người điên thức ăn kia tìm tới.
Anh muốn giết chết tên người điên quỷ dị kia, sau đó để quái vật Ôn Văn trở thành kẻ chiến thắng trong trận chiến này.
Mùi của tên điên kia rất dễ tìm, quanh người hắn vẫn luôn có đủ mùi thức ăn, vì thế Ôn Văn dễ dàng tìm thấy hắn.
Lúc này người điên kia đang ngồi ở chính giữa đại sảnh, bên cạnh là một khối chocolate hình người thật lớn.
Thỉnh thoảng hắn bóc một miếng từ trên khối chocolate hình người kia, nhét vào trong miệng.
Trong bệnh viện tâm thần quỷ dị này, có lẽ hắn chính là quái vật không cần lo lắng chuyện đói bụng nhất.
Năng lực của tên này có thể nói là khá khó giải, với năng lực có hạn của quái vật Ôn Văn, muốn đối phó căn bản chính là mơ mộng hão huyền.
Đương nhiên, chính bản thân Ôn Văn thật ra cũng không có cách nào.
Hiện giờ người điên này cơ hồ không hề đề phòng, ngồi ở dưới đất gặm từng khối từng khối chocolate, thoạt nhìn muốn giết chết hắn cũng không khó khăn gì.
Nhưng sở dĩ hắn có thể thả lỏng cảnh giác như vậy chính vì ở nơi này, hắn ít gặp nguy hiểm nhất!
Không quản là quái vật hay năng lượng công kích, chỉ cần tới gần hắn trong phạm vi ba mét sẽ biến thành thức ăn, vì thế hắn gần như không thể bị thương trí mạng.
Lúc hắn muốn tấn công, hắn sẽ kích động cảm giác đói bụng của kẻ địch, sau đó để bản thân kẻ địch tỏa ra mùi hương mê người, ngoại trừ loại quái thai như Ôn Văn, rất ít người có thể chịu đựng được cảm giác đó.
"Nếu muốn săn giết hắn thì phải nghĩ biện pháp, không thể làm bừa."
Ôn Văn tự hỏi một chốc, sau đó búng tay một cái, con rối đập vỡ đầu gối xuất hiện.
Cặp mắt ti hí của nó tỏa sáng, quơ cái búa nhỏ, sẵn sàng tìm một cái đầu gối để đập.
Ôn Văn chỉ về phía tên điên thức ăn, con rối đập vỡ đầu gối liền chú ý tới người điên thức ăn, sau đó nó vác cái búa nhỏ, nện từng bước nhỏ, từng bước từng bước đi tới gần người điên thức ăn.
Khi nó đi tới khoảng cách còn năm sáu mét, người điên thức ăn chú ý tới con rối đập vỡ đầu gối, liếc nhìn nó một cái.
Cái nhìn này làm con rối đập vỡ đầu gối trở nên điên cuồng.
"Mày dám nhìn xuống tao à, tao sẽ đập nát đầu gối mày!"
Nó giống như quả đạn pháo rời nóng phóng thẳng tới chỗ người điên thức ăn, nhưng vừa tiến vào khoảng cách ba mét thì cơ thể bằng chất liệu gỗ của nó trở thành chất liệu màu nâu như kẹo dẻo.
Nhưng chất liệu này có vẻ không hợp để đi lại, nó nhún nhảy muốn tấn công vào đầu gối của người điên thức ăn nhưng bị hắn dễ dàng túm lấy, tùy tiện nhét vào trong miệng, nhai a nhai, phát hiện không quản hắn nhai thế nào cũng không cắn nát được cục kẹo này.
Con rối đập vỡ đầu gối dù sao cũng là một vật thu nhận, một trong số những thuộc tính cố định của nó là không thể hư hỏng, vì thế cho dù biến thành kẹo thì người điên thức ăn vẫn không có cách nào tổn thương nó.
Người điên thức ăn nhai tới đau nhức cả hàm răng, hắn buồn bực ném con rối đập vỡ đầu gối ra ngoài.
Con rối đập vỡ đầu gối đáp xuống một khoảng đất trống, định một lần nữa tấn công, nhưng Ôn Văn đã búng tay một cái, nó biến mất trong không khí.
Quan sát không sai biệt lắm, Ôn Văn đã biết nên làm sao đối phó người điên thức ăn này.
"Mặc dù biến thành thức ăn nhưng vẫn có thể giữ lại đặc tính và năng lực bản thân, năng lực của hắn thoạt nhìn không khó giải đến vậy, cao lắm chỉ là bởi vì đặc điểm của thức ăn nên không thể phát huy thực lực mà thôi, xem ra mình chỉ cần trực tiếp tiến vào phạm vi ba mét, dùng găng tay Tai Ách thì có lẽ có thể đánh chết hắn.
Trong đầu Ôn Văn xuất hiện một hình ảnh, một con gà chiên cao cỡ con người điên cuồng đánh đấm một người điên, còn vừa đánh vừa rụng vụn gà....
"Không được, như vậy quá mạo hiểm." Ôn Văn lắc đầu, bác bỏ suy nghĩ trước đó, ở nơi này thì an toàn là số một.
"Phát hiện thứ hai là đồ vật tiến vào phạm vi gần cơ thể hắn sẽ biến thành loại thức ăn nào hình như do năng lực của hắn quyết định chứ không phải là tự hắn quyết định, bằng không sau khi không cắn nổi con rối, nhất định hắn sẽ thử biến con rối thành một thứ khác không phải kẹo..."
"Hơn nữa mặt đất và tường ở xung quanh hắn cũng không bị biến đổi, vì thế có thể mượn tường để giết hắn."
Ôn Văn gãi gãi cằm, trong lòng đơn giản vạch ra một kế hoạch.
Đầu tiên, không biết từ nơi nào đó lôi ra một cái nồi sắt, mạnh mẽ vặn nắn nó thành tạo hình nồi lẩu.
Sau đó nghênh ngang đứng trước mặt người điên thức ăn, đôi cánh thép ở sau lưng hóa thành trường đao dây xích, đột kích tới phạm vi ba mét trước mặt người điên thức ăn, sau đó biến thành hai sợi mì thật to, mà sợi mì này không thể bị hư hại, chúng quấn lấy cơ thể người điên, Ôn Văn ở bên ngoài dùng lực một chút, trực tiếp ném người điên về phía bức tường.
Nếu cách này có thể làm hắn bị thương, như vậy Ôn Văn sẽ đập hắn chết tươi.
Nhưng đáng tiếc, kế hoạch của Ôn Văn thất bại, khi người điên thức ăn sắp đụng vào tường, mặt tường đột nhiên biến thành kẹo bông khổng lồ, người điên thức ăn đụng vào đó mà không bị tổn hại chút nào.
"Xem ra, không phải hắn không có cách nào thay đổi tính chất của vách tường, mà là không cần phải làm thế, một khi bị uy hiếp thì có thể chuyển đổi bình thường."
"Nếu thế thì tấn công bình thường không có cách nào đối phó, thử chiêu thứ hai xem."
Sau khi xác nhận khoảng cách và năng lực tấn công của hắn, người điên thức ăn không có uy hiếp đối với Ôn Văn, chỉ là bia ngắm để Ôn Văn tùy ý tiến hành thí nghiệm mà thôi, ai bảo hắn chạy không nhanh chứ.
Ôn Văn cười xấu xa, sau đó búng tay một cái, ngọn lửa quấn quanh nồi lầu kia, sau đó anh ném nồi lẩu lớn kia tới.
Giống như suy đoán của Ôn Văn, nồi lẩu quả thực đã biến thành thức ăn, chỉ là lần này nó biến thành một nồi lẩu nóng hừng hực....
Dầu sôi và đủ loại thức ăn cổ quái bên trong làm người điên thức ăn bị phỏng tới oa oa gào to, mà Ôn Văn thì có chút hăng hái thưởng thức thảm trạng của hắn, năng lực thú vị như vậy, thực hiếm thấy.
Người điên thức ăn chỉ Ôn Văn gào to: "Gà chiên chết tiệt, mày có thể đường đường chính chính mà chiến đấu với tao không hả?"
"Có thằng ngu mới đường đường chính chính mà đánh với mày."
Ôn Văn bĩu môi, tháo một cái ống lò sưởi được trang trí thành dáng vẻ giống như cây trúc.
"Thứ này có thể biến thành cây mía đi, để tao thử xem nào."
Nói xong, Ôn Văn liền ném cái ống sưởi kia tới...