Chương 275 - Quái Vật Dấu Ấn Bàn Tay Máu
Năng lực hành động của Ôn Văn rất mạnh, sau khi phát hiện nhược điểm của người điên thức ăn thì bắt đầu không ngừng đổi phương thức tấn công.
Chỉ tốn vài phút đã giày vò tên người điên thức ăn kia không còn hình người, hắn chạy trốn quá chậm, không quản ngọ nguậy cỡ nào cũng không thoát được tập kích của Ôn Văn.
Nhưng khi Ôn Văn dùng một khúc bánh mì biến từ gậy bóng chày đập đầu người điên kia u lên một cục to, anh phát hiện là làm vậy có lẽ có thể giết hắn nhưng hiệu suất lại quá thấp.
Được xem là quái vật cấp Tai Hại, bản thân của người điên thức ăn cũng đang tự khôi phục, vì thế dùng phương pháp này để giết hắn thì đồ ăn cũng nguội lạnh hết cả rồi.
"Không thể cứ tiếp tục như vậy, phải thay đổi phương án thôi."
Ôn Văn ngừng lại, mà người điên thức ăn cũng nhân cơ hội này điên cuồng chạy trốn, hắn không muốn chết trong tay Ôn Văn.
Nghĩ, nghĩ, trong đầu Ôn Văn đột nhiên nghĩ tới một ý nghĩ.
"Chiêu thức tấn công của hắn chính là khi tiến vào phạm vi ba mét sẽ biến thành thức ăn, vậy nếu từ không gian gần đó lấy đi thứ gì đó, thì sẽ như thế nào nhỉ?"
Ôn Văn cười xấu xa, coi như đã tìm ra được cách giải quyết người này!
Ôn Văn lập tức đuổi theo, dễ dàng tìm được người điên thức ăn, sau đó búng tay bên phải một cái, mở ra năng lực của dê yêu hấp dưỡng, nhẹ nhàng hít một hơi đã hút khô toàn bộ dưỡng khí quanh người người điên!
Nếu không thể dựa vào đòn tấn công bên ngoài để giết chết hắn thì cứ rút sạch dưỡng khí xung quanh, làm hắn hít thở không thông mà chết!
Sau khi không có dưỡng khí, người điên thức ăn rơi vào đường cùng, giống như chuột sa vào bẫy, điên cuồng giãy giụa, muốn tìm được nơi có không khí mới mẻ.
Nhưng làm vậy cũng phí công mà thôi, Ôn Văn sẽ không để hắn cơ hội giãy giụa.
"Thứ siêu năng lực này, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, năng lực của dê yêu hấp dưỡng thế mà lại chính là khắc tinh của năng lực quỷ dị này, chỉ cần mình có được năng lực đủ nhiều, sẽ có một ngày mình có thể khắc chế tất cả người siêu năng."
Trong khoảng thời gian Ôn Văn tự đắc, người điên thức ăn đã tìm được cách để sống sót, hắn vùi mặt vào giữa một bức tường, mặt tường biến thành kẹo bông, mà trong kẹo bông thì có khe hở, có chút không khí lưu lại, năng lực của dê yêu hấp dưỡng không thể hút khô toàn bộ.
"Chậc... so với gián còn sống nhây hơn... khó trách tên kia đã hơn nửa năm cũng không có cách nào giết chết, có điều mình có cách!"
Ôn Văn búng tay một cái, hướng về phía người điên thức ăn thổi hơi, dưỡng khí như cơn gió bao phủ lấy không gian xung quan hắn, sau đó Ôn Văn châm lên một ngọn lửa, người điên thức ăn thoáng chốc bị lửa bao vây.
Khi ngọn lửa tiến tới quanh người hắn thì cấp tốc biến thành sốt cà chua, nhưng ngọn lửa của Ôn Văn không ngừng phừng lên, sốt cà chua cũng không dừng lại, rất nhanh sau đó người điên thức ăn đã bị biển sốt cà chua bao phủ hoàn toàn, không có cách nào thở nổi.
Tiếp đó, Ôn Văn gia tăng độ mạnh yếu của ngọn lửa, sốt cà chua bắt đầu nhanh chóng nóng lên, người điên thức ăn bị vây ở giữa sốt cà chua vì thiếu dưỡng khí mà không có sức, chỉ có thể tuyệt vọng, bị sốt cà chua nóng luộc chết.
"Nếu năng lực của mày là biến những vật khác thành thức ăn, như vậy mày chết trong thức ăn cũng coi như là chết có ý nghĩa."
Sau khi xác nhận người điên thức ăn đã chết, Ôn Văn liền chạy tới chỗ quái vật Ôn Văn, hắn cần đảm bảo khi quái vật Ôn Văn giết chết quái vật dấu ấn bàn tay máu, mình có mặt ở ngay bên cạnh, như vậy có thể giảm bớt khả năng hắn chơi xấu.
Động tĩnh chiến đấu của quái vật dấu ấn bàn tay máu và quái vật Ôn Văn rất lớn, cho dù cách một khoảng rất xa cũng có thể cảm nhận được.
Trước khi Ôn Văn tới nơi này, hai bọn họ và người điên thức ăn cơ bản chính là ba vị bá chủ của bệnh viện tâm thần này.
Người này không thể làm gì người kia, nếu hai phe tiến hành huyết chiến thì người được lợi ích nhất định chính là kẻ thứ ba, vì thế cả ba mới có thể hòa hợp ở chung hơn nửa năm, có điều phương thức hài hòa này rốt cuộc đã bị phá vỡ vào ngày hôm nay.
Cơ thể của quái vật dấu ấn bàn tay máu giống như một nhân loại có phần eo bị kéo dài, giống như rắn mối bò để di chuyển, lưng và đầu có đặc điểm của rắn mối, nhưng tay và chân thì là dáng vẻ con người.
Nơi hắn đi qua đều lưu lại dấu ấn bàn tay máu, mỗi dấu đó đều là một cái bẫy.
Khi kẻ địch đi ngang qua nó sẽ nổ tung, hoặc là sẽ xuất hiện một móng vuốt đỏ au cào rách kẻ địch, mà dấu ấn này khi ịn lên người kẻ địch cũng có hiệu quả tương tự!
May mắn là dấu ấn này chỉ có thể duy trì hiệu quả trong một khoảng thời gian không quá dài, bằng không bệnh viện tâm này này sớm đã là thiên hạ của quái vật dấu ấn bàn tay máu rồi.
Ở chiến trường lúc này, xiềng xích và bàn tay máu cùng tung bay, vụ nổ và khí đỏ hòa lẫn thành một màu, tình cảnh rất hỗn loạn.
Quái vật Ôn Văn điều khiển xiềng xích và năng lực của đám quái vật, miễn cưỡng đấu ngang tay với quái vật dấu ấn bàn tay máu.
Năng lực của nó tuy đơn giản nhưng lại rất mạnh, hơn nữa kiểu hành động lại khá đặc biệt, thậm chí còn có thể làm tới mức độ ẩn thân nhất định, vì vậy mặc dù quái vật Ôn Văn có thể sử dụng năng lực khác biệt của đám quái vật nhưng vẫn chỉ có thể đanh ngang tay với nó.
Quái vật dấu ấn bàn tay máu vừa chiến đấu với quái vật Ôn Văn vừa cảnh giác.
Ngày hôm nay, đối thủ cũ của hắn không biết bị lừa đá vào đầu hay bị cửa kẹp mà đột nhiên phát rồ tử chiến với hắn.
Chẳng lẽ tên này không biết nếu hai bọn họ tử chiến, người được lợi cuối cùng chính là tên điên có năng lực không mạnh nhưng rất quỷ dị kia à?
Đột nhiên, ánh mắt của quái vật dầu ấn bàn tay máu đông cứng, nó chú ý thấy một nhân loại đang quan sát cuộc chiến.
Gương mặt của kẻ này... rất giống với quái vật Ôn Văn!
"Không tốt, trận chiến này có bẫy!"
Quái vật dấu ấn bàn tay máu lập tức phát hiện, hơi thở của người điên thức ăn đã biến mất, mà kẻ giết người điên thức ăn rất có khả năng chính là người đang đứng dựa vào tường, vừa gãi mông vừa xem náo nhiệt kia!
Theo ánh mắt quái vật dấu ấn bàn tay máu, quái vật Ôn Văn cũng phát hiện Ôn Văn đang xem kịch vui, rống to nói: "Mày còn đứng ngây ra đó làm gì, giúp một tay đi!"
Ôn Văn thở dài một tiếng, vốn định hóng náo nhiệt một chút.
Anh cầm thanh thép, nhắm vào quái vật dấu ấn bàn tay máu.
Quái vật dấu ấn bàn tay máu theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, nhưng lại không biết nguy hiểm tới từ đâu, khoảng cách của tên nhân loại kia và hắn vẫn còn rất xa...
Chờ đã, hắn biến mất!
Chờ đến khi quái vật dấu ấn bàn tay máu một lần nữa phát hiện Ôn Văn thì một thanh thép đã biến thành màu đen đâm xuyên qua cánh tay hắn, sức lực lớn đến mức trực tiếp xé toạc tay hắn.
Sau đó Ôn Văn nhẹ nhàng đáp xuống đất, ghim thanh thép xâu cánh tay kia lên vách tường, đặt mông ngồi dưới đất, tiếp tục xem chiến.
Không phải hắn không muốn trực tiếp xử lý quái vật dấu ấn bàn tay màu, chỉ là sau khi liên tục sử dụng hai lần xuyên tâm thức, cả người anh đã kịch liệt đau nhức, chỉ là đang cố nén đau đớn không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Hơn nữa Ôn Văn còn muốn dành một phần sức lực đề phòng quái vật Ôn Văn giở trò, cho nên vẫn thành thật nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Tuy Ôn Văn chỉ tấn công một lần nhưng nó đã đủ làm cán cân chiến thắng nghiêng đi, trạng thái cân bằng nháy mắt bị phá vỡ.
Dấu ấn mà quái vật dấu ấn bàn tay máu mới vừa tạo ra thoáng cái đã giảm bớt đi một phần tư, mà quái vật Ôn Văn cũng thừa thắng xông lên, thế tấn công lại càng mãnh liệt hơn, đám móng vuốt màu máu bị mũi nhọn sắc bén của dây xích xoắn nát, tốc độ tạo ra dấu bàn tay máu của nó đã không theo kịp tốc độ phá hỏng của quái vật Ôn Văn rồi!