Chương 276 - Nghẹn Sh*t Đi!
Mắt thấy mình không có chút phần thắng nào, quái vật dấu ấn bàn tay máu trực tiếp trèo tường trốn đi.
Tay và chân của hắn có thể dính vào vách tường, để hắn có thể di chuyển ở bên trên, thậm chí là chạy trốn trên trần nhà.
Loại di chuyển quái dị nhưng linh hoạt này giúp nó nhiều lần thoát khỏi nguy cơ, nhưng nó chạy được một hồi thì phát hiện hình như có chút không đúng.
Vì thế quái vật dấu ấn bàn tay máu quay đầu nhìn lại, liền thấy nhân loại đã cắt đứt tay hắn khi nãy đang dùng tư thế giống như hắn, bò theo phía sau.
Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của quái vật dấu ấn bàn tay máu, nhân loại kia cười bỉ ổi đưa tay cầm thanh thép đã biến thành màu đen kia, từ phía sau trực tiếp thọt vào người hắn.
Quái vật dầu ấn bàn tay máu bị tập kích trực tiếp từ trên trần nhà rớt xuống, bị xiềng xích mạnh mẽ cuốn lấy, xoắn thành mảnh nhỏ.
Ôn Văn từ trên trần nhà nhảy xuống, có chút ghét bỏ nhìn thanh thép dính chút hỗn hợp đỏ vàng tỏa ra mùi quái dị.
Suy nghĩ một chút, Ôn Văn quyết định sẽ đưa thứ này cho Hoành Ảm, cậu nhóc đó vẫn chưa có vũ khí thích hợp...
"Hiện giờ, cả hai người cạnh tranh của mày đều đã chết rồi, đến lượt mày thực hiện lời hứa."
"Đừng nóng vội, vẫn còn một bước cuối cùng nữa."
Quái vật Ôn Văn chậm rãi dẫn Ôn Văn đi tới đại sảnh có pho tượng cầm tấm bảng kim loại kia, Ôn Văn không đi vào trong, chỉ đứng ở cửa, anh lo sợ rằng người này có trá.
"Mày yên tâm, tao sẽ không giở trò lừa gạt, bây giờ tao không việc gì phải kiếm chuyện cả."
Ôn Văn bĩu môi, lời này chính anh cũng rất thường nói.
Thấy Ôn Văn không chịu tiến tới, quái vật Ôn Văn cũng không tức giận, trực tiếp quỳ gối trước pho tượng kia, tụng niệm đoạn văn tự trên bảng kim loại.
"Xin dùng nơi trăng đỏ soi sáng, hiến tế chủ nhân Tử Tịch Không Minh vĩ đại!"
Sau khi đọc xong, pho tượng kia thế mà lại đứng dậy, bắt đầu vuốt ve tấm bảng kim loại kia, cùng lúc đó, những nơi trong bệnh viện tâm thần bị ánh trăng đỏ chiếu sáng bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất, tất cả ánh trăng anh đỏ đều tập trung lại trên bảng kim loại.
Tấm bảng kim loại kia tan ra, nhỏ xuống trên người quái vật Ôn Văn, dần dần hình thành một bộ giáp tạo hình quỷ dị có màu đỏ.
Quái vật Ôn Văn nhìn bộ giáp, phát ra tiếng cười càn rỡ, mục đích của hắn đã đạt được, hắn đã bước lên nhân sinh rộng lớn hơn.
Mà Ôn Văn cũng vui vẻ, sau khi ánh sáng đỏ như máu kia biến mất, trạm thu nhận cũng trở nên sinh động hơn, điều này làm khí thế của anh tăng mạnh, xem ra thứ mà trạm thu nhận kiêng kỵ chính là vầng trăng đỏ.
Chủ yếu nhất là hiện giờ trạm thu nhận đang truyền tới cảm giác khao khát mãnh liệt, đối tượng của tâm tình này chính là quái vật Ôn Văn, xem ra trên người quái vật Ôn Văn thật sự có một bộ phận của trạm thu nhận, mà trạm thu nhận cũng muốn trở nên hoàn chỉnh.
Sau khi khí thế trở nên sung túc, Ôn Văn cắt giọng cười ha hả của quái vật Ôn Văn, trừng cặp mắt cá chết nói: "Này, đưa đồ đã hứa cho tao."
Quái vật Ôn Văn khẽ vung tay, hai anh em Lưu Chí và Lưu Kiều Kiều bị xiềng xích mang tới đặt bên cạnh Ôn Văn.
Ôn Văn nhướng mày: "Thứ chúng ta đã nói không phải chỉ có thế."
Quái vật Ôn Văn cười như điên: "Những thứ khác, tao sẽ đưa cho mày sau, chỉ cần mày có thể sống đến khi đó!"
"Mày định chơi xỏ lá đấy hả?" Ôn Văn chuẩn bị chọt thanh sắt có mùi thum thủm thúi này vào miệng tên trước mặt.
Quái vật Ôn Văn chỉ rìa bệnh viện tâm thần, nói: "Tất cả nơi này, bao gồm tao và mày, cuối cùng sẽ bị đưa tới quốc gia của Kẻ Thống Trị Cái Chết, mà tất cả sinh vật ở đây sau này sẽ là thuộc hạ của tao... Mày cũng thế thôi, nếu bây giờ chịu thần phục tao, tao còn có thể tha cho mày một mạng."
Ôn Văn đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy phần rìa bệnh viện tâm thần đang nâng lên cao, anh đưa tay phóng ra một vài tia sáng.
Tia sáng khi tiếp xúc với ranh giới bệnh viện thì quỷ dị nghiêng đi, bắn về phía mặt trăng.
Quái vật Ôn Văn đi tới bên cạnh Ôn Văn, nói: "Đừng thử chống cự, ngay cả ánh sáng cũng không thể thoát khỏi nơi này, mày cũng không thể trốn được đâu."
"Mày mạnh hơn tao rất nhiều, thậm chí có lẽ đến giờ vẫn chưa sử dụng hết toàn lực, nhưng ở trước mặt Kẻ Thống Trị Cái Chết thì sức mạnh của mày cũng chỉ như một con kiến khá mạnh mẽ thôi."
Quái vật Ôn Văn giang rộng cánh tay, nói với Ôn Văn: "Đi cùng với tao, chúng ta trở thành hoàn chỉnh, sau đó cùng nhau trở nên mạnh mẽ hơn... cho đến khi đứng trên đỉnh cao."
Quái vật Ôn Văn kỳ thật không biết thứ chờ đợi mình là gì, vì thế mới muốn mời chào Ôn Văn, bởi vì hắn biết rất rõ, không có trợ thủ nào tốt hơn Ôn Văn.
Mặt của Ôn Văn hơi sa sầm: "Đi chết đi, đồ biến thái, tao thích phụ nữ!"
"Mày từ chồi à, thế thì mày phải hối hận!" Nghe thấy lời Ôn Văn, quái vật Ôn Văn từ bỏ ý tưởng mời chào Ôn Văn, trước đó bọn họ vốn là một thể, vì thế hắn có thể nghe ra tâm tư đối phương ngay từ câu nói đầu tiên.
Hắn cười gằn nói: "Có thần phục tao hay không không phải do mày quyết định, đợi đến trên đó rồi, tao sẽ để mày muốn sống không được, muốn chết không xong."
Ôn Văn nhún vai nói: "Phải xem bản lĩnh của mày đã ~"
Quái vật Ôn Văn nói tiếp: "Còn nữa, tao ghét có người giống tên với tao, từ hôm nay trở đi, tao gọi là Ôn Văn."
Ôn Văn im lặng hai giây: "Khác chỗ nào?" [văn trong Ôn Văn 文 nghĩa là văn tự, chữ viết; chữ văn mà quái vật Ôn Văn nói là 蚊 , nghĩa là con muỗi; đều đọc là wen]
Quái vật Ôn Văn nghẹn lời, sau đó hổn hển nói: "Vậy tao gọi là Ôn Lệ!" [lệ nghĩa là tàn bạo, hung ác]
"Còn không êm tai bằng Ôn Tuyền Đản..." Ôn Văn thở dài một tiếng, ít ra thì về phương diện đặt tên, hai bọn họ đều kém như nhau. [trứng gà luộc ở suối nước nóng]
Từ đó về sau, cái tên mà Ôn Văn dùng để gánh tiếng xấu thay mình, ngoại trừ Ngô Vọng thì còn một cái khác nữa là Ôn Lệ...
Mắt thấy phần rìa bệnh viện tâm thần đã biến mất toàn bộ, qua một hồi nữa thì bọn họ cũng sẽ bay lên trời, Ôn Văn không do dự nữa, thừa dịp quái vật Ôn Văn, cũng chính là Ôn Lệ không chú ý, trực tiếp đặt tay phải lên ngực hắn.
"Mày muốn làm gì, hiện giờ tao đã là người nhà của Kẻ Thống Trị Cái Chết, ở nơi này thì mày không thể nào giết chết được tao đâu." Ôn Lệ khó hiểu nhìn Ôn Văn nói.
Ôn Văn nhếch môi, cười nói: "Làm người phải có chữ tín, đã đáp ứng thì phải thực hiện, mày không cho tao, thì tao tự cướp lấy!"
Lực hút mạnh mẽ xuất hiện trong tay Ôn Văn, từng sợi xích đen quấn lấy Ôn Lệ, sau đó có chút khó có thể nói rõ bắt đầu từ trong cơ thể Ôn Lệ tuôn ra chảy về phía Trạm Thu Nhận Tai Ách.
"Đó là thứ gì, mày làm cái gì?"
Ôn Lệ hoảng sợ nhìn Ôn Văn, hắn cảm giác được có thứ gì đó trong cơ thể mình đang không ngừng bị hút đi, đồng thời hắn cũng mất đi năng lực điều khiển sợi xích...
Rất nhanh, thứ trong cơ thể Ôn Lệ đã bị hút khô, toàn thân vô lực quỳ dưới đất, âm u nhìn Ôn Văn.
"Cho dù mày cướp đi thứ từ trên người tao thì thế nào, người chiến thắng trận đấu là tao, cuối cùng mày cũng sẽ thuộc về tao, tới khi đó tao sẽ để mày phải chịu hình phạt kinh khủng nhất, tao muốn..."
"Nghẹn sh*t đi!"
Ôn Văn trực tiếp thọc thanh thép kia vào miệng Ôn Lệ, ghim hắn vào tường.
Nhưng mặt dù vậy, Ôn Lệ vẫn còn đang ồm ồm không rõ mắng chửi Ôn Văn.
"Chậc chậc, thật sự giết không chết."
Ôn Văn nghiêng đầu đánh giá Ôn Lệ một hồi, sau đó nói: "Giống như mày, tao cũng không thích có một tao khác, cho dù mày đã sửa lại tên thì diện mạo của mày vẫn rất giống tao..."
"Vì thế, tao muốn chỉnh sửa lại nhan sắc giúp mày!"