Chương 277 - Thế Giới Tĩnh Lặng
Năm móng tay nhọn từ đầu ngón tay mọc dài ra, trên móng tay lóe ánh sáng màu đỏ yêu dị.
"Trên móng tay này đều là máu độc của Vampire khi chuyển đổi máu của đời sau, chỉ cần tiếp xúc với máu thì có thể kéo dài hủ hóa, máu độc có lẽ sẽ không giết được mày, nhưng cào nát mặt mày, để mày không thể khôi phục lại gương mặt này thì vẫn có thể làm được.
Ôn Văn đã quan sát rồi, quái vật nơi này mặc dù sẽ sống lại nhưng những vết thương đã bị khi tử vong sẽ không hồi phục lại như cũ, giống như tang thi bị Ôn Văn thiêu rụi vậy, sau khi sống lại nó đã dùng hình thái tiêu thi để tồn tại.
"Hiện giờ tao sẽ chỉnh mặt lại cho mày, nói đi, mày muốn tạo hình gì đây?" Ôn Văn liếm móng tay một chút, nhìn Ôn Lệ, biểu cảm đặc biệt tàn nhẫn.
Ôn Lệ rút thanh thép ra, ném sang một bên, mặt không biểu cảm nhìn Ôn Văn nói: "Mày vừa liếm máu độc rồi."
Ôn Văn nhìn móng tay mình sửng sốt hai giây, tức giận nói: "Máu độc phải gặp máu mới phát tác, ăn trực tiếp thì chỉ như albumin thôi!"
Sau đó thẹn quá thành giận nên Ôn Văn không để Ôn Lệ có cơ hội ý kiến nữa, trực tiếp vươn vuốt tới, cào năm đường máu thật sâu trên mặt hắn.
Máu độc nhanh chóng phản ứng trên mặt Ôn Lệ, chỉ một lát sau, mặt của hắn trở nên cực kỳ đáng sợ.
Nhưng lần này, Ôn Lệ chỉ âm trầm nhìn Ôn Văn: "Thực lực của tao quả nhiên không bằng mày, nhưng cho dù mày kiêu ngạo đến thế nào thì chốc nữa tao sẽ để mày muốn chết sống không được, muốn chết không xong."
Ôn Văn thực ngoan ngoãn gật đầu nói: "Tao có thể tưởng tượng được chốc nữa mày sẽ làm thế nào, có điều mày không có cơ hội."
Ôn Văn lùi về sau một bước, đứng bên cạnh cặp anh em họ Lưu đang hôn mê, xiềng xích tuôn ra quấn chặt hai người, sau đó thân hình Ôn Văn nháy mắt biến mất không còn thấy chút gì nữa.
Nếu mọi thứ ở nơi này đều sẽ bị đưa lên trăng đỏ, vậy Ôn Văn chỉ cần không ở nơi này là tốt rồi, trốn trong trạm thu nhận đương nhiên có thể gối cao đầu không cần lo nghĩ.
Nhìn thấy Ôn Văn biến mất, Ôn Lệ lập tức điên cuồng gào thét: "Người đâu rồi? Người đâu? Vì sao hắn lại biến mất chứ?"
Ôn Lệ giận dữ phá hư hết thảy xung quanh, nhưng không thể tìm được chút bóng dáng nào của Ôn Văn.
Ôn Văn núp trong trạm thu nhận một đoạn thời gian ngắn, đoán chừng phạm vi bay lên đã vượt qua nơi mình đã ở trước đó mới từ trạm thu nhận chui ra.
Vừa lúc nhìn thấy cơ thể Ôn Lệ bay lên, chậm rãi tiến về phía trăng đỏ.
"Bái bai ngài nhé, sơn thủy tương phùng, lần sau chúng ta gặp lại." Sau khi phách lối chào hỏi, Ôn Văn nhấc chân bỏ chạy.
Anh không biết sau khi bay lên trên đó rồi, Ôn Lệ sẽ gặp phải tình huống gì, ngộ nhỡ sau khi hắn lên đó rồi, lén mách với nhân vật quan trọng gì đó về Ôn Văn, sau đó phát người tới bắt Ôn Văn về đó, như thế thì Ôn Văn muốn tìm nơi để khóc cũng không có.
Sau khi rời khỏi vị trí bệnh viện tâm thần kia, một hơi chạy mấy chục cây số, Ôn Văn mới thở dài một hơi.
Lúc này anh mới phát hiện, càng rời xa bệnh viện tâm thần thì làn sương mù màu xám càng nồng đậm hơn, màu sắc càng đơn điệu hơn, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh mù mịt.
Không có âm thanh, không có màu sắc, mọi thứ ở nơi này đều đơn điệu đến nhạt nhẽo.
"Nơi này đúng là tầng sương mù xám không sai, chỉ có điều hiện giờ mình đang ở sâu trong tầng sương mù xám, cũng tức là phần gần với thế giới trong nhất."
Trong tầng sương mù nhạt nhất, chỉ cần hạ thấp linh cảm thì có thể trở lại thế giới hiện thục.
Nhưng ở tầng sâu hơn, dùng phương pháp này không thể thực hiện được, bởi vì hiện giờ bản thân Ôn Văn không hề nâng linh cảm lên tới mức tối đa.
Nếu muốn từ nơi này tiến vào thế giới thật, chỉ có thể tìm kiếm con đường thông tới thế giới thật mới được, may mà Ôn Văn biết nên làm thế nào để tạo thành con đường, vì thế anh nắm chắc mình có thể từ nơi này trở lại thế giới thật.
Khi đã không còn nguy cơ, Ôn Văn bắt đầu quan sát sinh thái của tầng sương mù xám.
Anh có thể nhìn thấy đủ loại quái vật muôn hình muôn dạng, cơ thể đám quái vật này có chút không rõ, có con bay bổng trên trời, có con lượn lờ dưới đất.
Giống như người siêu năng ở thế giới thật tiến vào tầng sương mù xám, thân thể của bọn nó vừa ở thế giới trong vừa ở trong tầng sương mù xám tầng sâu này, sở dĩ chúng nó tiến vào trạng thái này là vì muốn tìm cơ hội để tiến vào thế giới thật.
Nơi này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài con đường tự nhiên, sau đó nếu có người siêu năng u mê ở thế giới thực cố gắng nhìn rõ hình dáng của chúng thì chúng có thể thông qua đó tiến vào thế giới thật.
Mà mục đích của bọn chúng, chính là ăn cơm!
Đúng vậy, ăn cơm, đối với rất nhiều quái vật mà nói, linh hồn của loài người chính là thức ăn tốt nhất.
Ở trên đường phố, tùy ý có thể nhìn thấy bóng người mờ mịt đi lại, những bóng người này là linh hồn người đã chết ở thế giới thật.
Tất cả những vật thể không phải sinh mệnh sống ở thế giới thực đều có hình chiếu ở tầng sương mù xám, mà linh hồn người đã chết thì đều lơ lửng ở đây.
Những linh hồn may mắn sẽ vì vướng bận mà tiến vào thế giới thật, trở thành ác quỷ hung linh, mà số còn lại thì chính là thức ăn của đám quái vật.
Đám quái vật thỉnh thoảng sẽ đi tới trên đường phố, gặm một linh hồn con người đang mờ mịt lang thang và thưởng thức nó, mà những linh hồn khác thì giống như không nhìn thấy, linh hồn con người không hề hiếm thấy ở thế giới này, hiếm có chỉ là một vài linh hồn đặc biệt mà thôi.
Ví dụ như ác ma áo trắng đã tạo ra những thảm kịch, tạo ra những linh hồn bi thảm.
Ôn Văn không có ý cứu vớt những linh hồn đáng thương đó, bởi vì cảnh tượng này là một phần của phép tắc tự nhiên.
Ngoại trừ một số ít trường hợp đặc biệt, phần lớn linh hồn sau khi tách ra khỏi cơ thể chỉ là một thứ khá u mê và ngu ngốc.
Không có bộ phận cảm nhận thần kinh thì không thể tiếp nhận tin tức thế giới bên ngoài, không có não thì không thể tiến hành suy nghĩ và chứa đựng ký ức, không thể sinh ra các loại tin tức tố, chúng nó cũng không có hỉ nộ ái ố...
Mỗi phút đồng hồ đều có linh hồn mới sinh ra, mà linh hồn cũ chỉ có thể dùng phương thức này để tiêu hao, nếu như sự cân bằng này bị phá hư thì linh hồn ở tầng sương mù xám sẽ ngày càng nhiều hơn, một khi giới hạn bị phá vỡ thì sẽ mang tới tai họa không tưởng được.
Đương nhiên, người siêu năng và quái vật tồn tại vì siêu năng lực, và những linh hồn này không phải là thứ như thế, chúng sẽ tiếp tục tồn tại với một phương thức khác...
Nhiệt tình mới mẻ thoáng trôi qua, Ôn Văn đã không còn hứng thú với tầng sương mù xám nữa, nơi này thực sự quá trống trải, thả rắm cũng có cả tiếng vang.
Mà Ôn Văn thì lại không dám làm loạn, lỡ như không cẩn thận tiến vào thế giới trong thì xúi quẩy, nơi đó không phải nơi tốt lành gì.
Sau khi trở lại trạm thu nhận, Ôn Văn nhìn thanh thép có chút mùi kỳ lạ kia, mày nhíu lại.
Thanh thép này rốt cuộc chính là chiến lợi phẩm duy nhất của lần hành động này, nhưng bởi vì đâm vào nơi không nên đâm mà Ôn Văn không muốn sử dụng nó nữa.
Vì thế anh dùng nước đơn giản rửa sạch một phen, sau đó tìm chút sắt vụn đúc thành một cái tay cầm an toàn cho thanh thép này, sau đó cầm nó tới tìm Hoành Ảm đang luyện tập thuật cận chiến.
Bởi vì năng lực đặc biệt, nếu Hoành Ảm muốn đánh người khác thì chỉ có thể dựa vào năng lực đánh cận chiến, mà hiện giờ thì vẫn chưa có được vũ khí cận chiến thuận tay.
Cho nên khi Ôn Văn đưa thanh thép trông không chút bắt mắt nào đưa cho Hoành Ảm, cậu ta rất vui sướng, cầm lấy đùa nghịch.
Ôn Văn vốn định ngắc mở một chút, thứ này đã từng chọt vào đồ không tốt, nhưng thấy Hoành Ảm trước khi dùng đã dùng nước rửa qua một lần, Ôn Văn liền không nói gì.
"Khi dùng thanh thép này thì cẩn thận một chút, bên trên có lời nguyền rủa rất mạnh mẽ, nếu ngộ thương người khác thì có thể giết người."
Nghe thấy lời nhắc nhở của Ôn Văn, Hoành Ảm nghiêm túc gật đầu, cũng không biết vì sao, thanh thép này hình như có mùi thúi thum thủm khó tả.
Có điều nếu ẩn chứa nguyền rủa thì có chút mùi thúi hẳn là đương nhiên đi...
Ừm...
Mọi người cũng hiểu rồi đó, có rất nhiều thứ không phải dùng nước rửa qua thì có thể sạch sẽ...