Chương 278 - Trạm Thu Nhận Biến Đổi
Thấy Hoành Ảm rất thích, Ôn Văn gật đầu, sau đó đơn giản chỉ dẫn những điểm sơ hở của cậu ta rồi thản nhiên rời khỏi nơi này.
Hoành Ảm nhìn bóng lưng Ôn Văn, con ngươi sáng ngời chớp chớp hai cái, tiếp đó khẽ khom người xuống.
Đối với Hoành Ảm thì Ôn Văn chính là người đối xử tốt nhất với cậu ta từ sau khi cha mẹ qua đời.
Đầu tiên là cứu cậu ta ra khỏi tổng bộ Đọa Thần Huyết giống như địa ngục kia, sau đó còn ra lệnh cho người đàn ông kim loại mặc vest kia tiến hành huấn luyện chiến đấu với cậu, còn cho cậu một ít đồ dùng siêu năng.
Hoành Ảm là người gần như đã tiến vào đường cùng, ai có ơn thì cậu ta nhất định sẽ báo ơn, ai có thù thì cho dù đuổi tới chân trời góc biển cũng nhất định phải báo thù.
Ở trên người cậu ta, có rất nhiều phẩm chất đặc biệt bị người ta gọi là ngu ngốc nhất, cậu ta sẽ không khuất phục, sẽ không thỏa hiệp, sẽ không học được đạo lý đối nhân xử thế, sẽ không thể tỏ ra thờ ơ.
Nhưng chính vì những phẩm chất đặc biệt này mà Hoành Ảm không bị lay chuyển suốt bốn tháng bị dằn vặt, ánh mắt cũng luôn sáng ngời như lúc ban đầu.
Mà Ôn Văn cũng vì nhìn trúng những phẩm chất đặc biệt này mới quyết định có cơ hội sẽ cứu Hoành Ảm ra ngoài, đồng thời chiêu mộ làm nhân viên thu nhận...
...
Sau khi rời khỏi chỗ Hoành Ảm, Ôn Văn bắt đầu kiểm tra thu hoạch lần này.
Chiến lợi phẩm thật sự chỉ có mỗi thanh thép chọt c*t kia mà thôi, thế nhưng Ôn Văn cũng không tức giận chút nào, bởi vì sự biến hóa của trạm thu nhận quý giá hơn bất cứ chiến lợi phẩm nào.
Trải qua một phen kiểm tra và xem xét, Ôn Văn phát hiện trạm thu nhận có rất nhiều năng lực mới.
Đầu tiên là xiềng xích mà anh thả ra ngoài, hiện giờ nó có hai loại hình thức là trói buộc và tấn công.
Hình thức trói buộc, chính là loại sợi xích mảnh khảnh màu đen, sau khi trói kẻ địch lại thì có thể kéo vào trạm thu nhận.
Mà hình thức tấn công khi thả ra chính là loại xích giống như Ôn Lệ đã sử dụng, rất thô to và có mũi nhọn, uy lực đủ để xuyên thủng vách tường, làm Ôn Văn tăng thêm một phương thức tấn công.
Thứ hai chính là trạm thu nhận có thêm một quyền năng, có thể trồng sợi xích vào trong cơ thể quái vật, thông qua xiềng xích khống chế hành vi của chúng.
Quái vật bị trồng xích có thể thả ra ngoài trạm thu nhận, giúp Ôn Văn làm vài chuyện.
Mà Ôn Văn có thể thông qua xiềng xích trồng vào cơ thể chúng để tiến hành nghiêm phạt, thậm chí là một lần nữa túm về trong trạm. Ôn Văn dự định sẽ quan sát Đào Thanh Thanh thêm một khoảng thời gian ngắn, sau đó thả cô ta ngoài xem thử.
Ngoài ra, rất nhiều chức năng của trạm thu nhận trở nên hoàn thiện hơn.
Thay đổi lớn nhất chính là người quản lý ở các tầng, như là người đàn ông kim loại mặc vest ở tầng một, người phụ nữ hội tụ từ những điểm sáng xanh lá cây ở tầng hai, và nòng nọc nước ở tầng ba.
Bọn họ không còn bị trói buộc trên một cái bệ ở khu trung tâm nữa rồi, bọn họ có thể tùy ý di chuyển trong tầng của mình, có quyền quản lý nhất định đối với trạm thu nhận, đồng thời cũng có được thực lực cấp Tai Nạn.
Cho dù Ôn Văn không ở trong trạm thu nhận, với sức mạnh của ba người này cũng đủ duy trì ổn định cục diện bên trong trạm thu nhận.
Thay đổi tương đối lớn thì chỉ có những thứ này mà thôi, nhưng những thay đổi nhỏ cũng không thể bỏ qua.
Tỷ như không khí bên trong trạm thu nhận càng tươi mát hơn, độ ấm cũng trở nên thích hợp hơn, rất nhiều thiết bị vận hành suôn sẻ hơn, ngay cả bồn cầu của trạm thu nhận cũng tăng thêm công năng phun nước...
Nói chung, những thứ này trong trạm thu nhận được tiến hành thăng cấp toàn diện, mọi phương diện đều được hoàn thiện hơn.
Đương nhiên, ngoại trừ những thay đổi tốt này, Ôn Văn cũng có thêm chút phiền phức.
Cùng lúc với trạm thu nhận, Ôn Văn cũng lấy về chút phiền phức từ người Ôn Lệ.
Là một đám khí màu đỏ rực, chúng nó nhẹ nhàng chuyển động trên tay Ôn Văn, thỉnh thoảng ngưng tụ lại thành dáng vẻ mặt người giương nanh múa vuốt với Ôn Văn, sau đó tan biến trong không khí.
Nó là làn khí màu đỏ tươi trên người Ôn Lệ, loại khí này có tác dụng giúp Ôn Văn mạnh mẽ hơn ở một mức nhất định, nhưng đồng thời cũng khiến Ôn Văn dễ táo bạo và mất khống chế hơn.
Hơn nữa Ôn Văn lại không có cách nào khống chế loại khí này, lúc nào xuất hiện hoàn toàn phụ thuộc vào cảm xúc của Ôn Văn, lúc nóng nảy thì nó sẽ dày đậm một chút, lúc ôn hòa nhã nhặn thì sẽ nhạt một chút.
May là làn khí bị túm tới cũng không nhiều, vẫn còn trong phạm vi có thể khống chế, bằng không có lẽ Ôn Văn phải cạo đầu xuất gia rồi...
"Có thể làm người ta phát cuồng... vậy cứ gọi mày là Cuồng Khí đi!"
Đặt tên xong, Ôn Văn khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu suy nghĩ xem nên làm thế nào để quay trở lại thế giới hiện thực.
Đối với tầng sương mù xám này, kỳ thật Ôn Văn cũng không hiểu quá nhiều, biện pháp duy nhất có thể nghĩ tới chính là tìm một người siêu năng, để hắn tìm kiếm chính mình ở trong tầng sương mù xám nhạt, đồng thời tạo thành một lối đi.
Nhưng làm sao để đối phương ở thế giới bên kia chuẩn xác tìm được mình mà không phải tìm thấy một đại ma vương diệt thế, đó chính là vấn đề lớn.
Trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra manh mối gì, vì thế Ôn Văn quyết định trước tiên đi thị sát tình huống trạm thu nhận một chút, nói không chừng ý tưởng chợt lóe, sẽ nghĩ ra cách.
Lúc đi tới kho hàng khu Tai Hại của trạm thu nhận, Ôn Văn đột nhiên nghe thấy một giọng điệu nịnh nọt, âm thanh kia làm anh nổi cả da gà.
"Chủ nhân vĩ đại của tôi, có phải ngài đang có tâm sự hay không, kẻ hầu hèn mọn xin được phục vụ cho ngài." Trên mặt kính ma Gildero xuất hiện một người đàn ông mặc đồ quản gia, khom người nói với Ôn Văn.
Hắn nói chuyện khá lắp bắp, hiển nhiên là vừa mới học được ngôn ngữ thông dụng của liên bang không bao lâu.
Ôn Văn kinh ngạc nhìn nó, không ngờ vật thu nhận này thế mà lại có năng lực tự học tập, chỉ ném cho nó một quyển từ điển thông dụng thì nó đã học được ngôn ngữ liên bang rồi.
"Mày có thể nhìn ra tao đang có tâm sự à?"
Trong trạm thu nhận, Ôn Văn vẫn luôn mặc áo choàng ngục đốc Tai Nạn, người khác chỉ thấy được ánh mắt chứ không thấy được vẻ mặt của anh.
Turner khom người, lộ ra nụ cười niềm nở: "Chủ nhân vĩ đại, ý nghĩa sự tồn tại của ta chính là phục vụ cho người vĩ đại như ngài, đương nhiên cần phải có năng lực nhìn ra tâm sự của ngài..."
Thái độ của nó rất khiêm nhường, hoàn toàn không nhìn ra ý muốn lừa dối, thật sự làm Ôn Văn cảm thấy thần kỳ...
Vị chủ nhân tiền nhiệm của Gildero từng là một nhân viên thu nhận trong trạm, sống ở khu Kim Ưng ngàn năm trước, là một vị phù thủy khá nổi tiếng.
Đương nhiên, cô ta sớm đã biến mất trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, mà Gildero thì vẫn còn tồn tại, đồng thời còn cần một chủ nhân mới.
Căn cứ theo quan sát của nó, Ôn Văn chắc hẳn là người có quyền lực cao nhất trong trạm thu nhận, hơn nữa thực lực có vẻ cũng rất mạnh, xem ra lựa chọn Ôn Văn làm chủ nhân là một chuyện đáng tin.
Hiện giờ hắn nên thể hiện giá trị của mình ở trước mặt chủ nhân mới.
Nghe xong những lời này, Ôn Văn cảm thấy khá hứng thú, tên này có lẽ có thể phá vỡ thế khó trước mắt.
"Vậy mày nói xem, tao đang có tâm sự gì?"
Gildero nghẹn lời, nó chỉ có chút kỹ năng quan sát sắc mặt mà thôi, chưa tới mức nhìn thấu lòng người ta như thế...
"Tâm tư của chủ nhân vĩ đại thâm sâu như đại dương, Gildero ngu muội không thể nhìn thấu." Qua vài giây, người đàn ông bên trong mặt kính cung kính nói.