Chương 279 - Kẻ Lừa Gạt Gildero
Ôn Văn thở dài một tiếng, trông cậy một vật thu nhận chỉ có cấp Tai Hại biết hết mọi thứ đúng là không quá thực tế, anh thở dài một tiếng nói: "Vậy mày nói coi, mày có thể làm được cái gì?"
Gildero hơi nhích tới trước một chút, giống như diễn viên trong phần quảng cáo của TV, thỏa sức chào hàng về năng lực của mình.
"Chủ nhân vĩ đại, chỉ cần ngài ra lệnh, tôi có thể để ngài nhìn thấy thứ mà ngài muốn, cho dù là phòng kín canh phòng cẩn mật hay bí cảnh mà không ai hay biết, chỉ cần ngài muốn thì có thể nhìn thấy."
Ánh mắt Ôn Văn dần sáng lên, nếu như năng lực của nó thật sự mạnh mẽ như vậy thì đúng là rất hữu dụng.
Vì thế Ôn Văn liền nói: "Vậy để tao thử một chút xem, ừm... Cố Phán Hề đang làm gì vậy?"
Trên mặt kính đột nhiên xuất hiện một màn sương trắng, sau đó Ôn Văn giống như đi tới một hơi có hơi nước lượn lờ.
"Ầy, để mình có mặt ở ngay hiện trường luôn sao, đúng là đồ tốt."
Tiếng nước ào ào làm Ôn Văn suy nghĩ miên man, sau đó anh cảm thấy tầm mắt đột nhiên bị khống chế, giống như nhãn cầu bị thứ gì đó chụp lấy vậy.
Tiếp đó, anh nhìn thấy một gương mặt tức giận và một tiếng rống phẫn nộ.
"Dám nhìn lén bà mày tắm à? Không cần biết mày là ai, chỉ cần để tao bắt được, tao nhất định sẽ làm thịt mày."
Tiếp đó, Ôn Văn chỉ nghe thấy âm thanh trứng gà vỡ vụn, thứ trong tầm mắt cũng biến mất.
Sau khi mọi thứ biến mất, mắt Ôn Văn cảm thấy đau nhức, nước mắt ào ào trào ra, sau khi cơn đau giảm bớt, Ôn Văn phát hiện hai mắt mình vặn vện tơ máu.
"Gildero, đây là chuyện gì hả?" Ôn Văn cầm một cục gạch, thực hiền lành hỏi ma kính Gildero, năng lực của tên này đúng là không đáng tin như sản phẩm mua sắm trên TV.
"Chủ nhân, ngài nhìn lén bị phát hiện." Ma kính nhỏ giọng trả lời.
"Khặc khặc..." Bên ngoài cơ thể Ôn Văn bắt đầu xuất hiện luồng khí màu đỏ tươi, mắt đỏ bừng nhìn Gildero nói: "Không phải mày đã nói, chỉ cần tao muốn thì có thể nhìn thấy mọi thứ à?"
Ôn Văn nghĩ Gildero chính là kẻ lừa gạt, ngoại trừ hơi nước và một gương mặt tức giận thì anh chẳng thấy được gì cả.
Mắt cũng đã bị thương thì ít nhất cũng phải nhìn thấy thứ gì đó mới huề vốn chứ.
Gildero ở trong kính lạnh run nói: "Chủ nhân, ta chỉ có thể làm cho ngài nhìn thấy thứ mà ngài muốn, nhưng không nói là lúc ngài xem sẽ không bị người ta phát hiện mà..."
Trải qua một phen trao đổi đơn giản, Ôn Văn phát hiện, năng lực của Gildero chính là tạo ra một con mắt ma lực ở nơi Ôn Văn muốn quan sát, sau đó kết nối con mắt đó với hai mắt của Ôn Văn.
Chỉ là quá trình hình thành con mắt ma lực... khá là lộ liễu!
"Khó trách mày chỉ là vật thu nhận cấp Tai Hại, loại giám sát trắng trợn này, phỏng chừng chỉ có thể dùng ở những nơi không bị canh gác..."
Nếu thật sự giống như ma kính trong truyện cổ tích, không gì không biết không gì không hiểu, vậy thì ít nhất cũng phải là vật thu nhận cấp Tai Nạn.
Sau khi biết giới hạn năng lực của nó, Ôn Văn sẽ không đặt hi vọng vào nó nữa, chỉ hỏi nó: "Khụ khụ, tao có một thuộc hạ bị kẹt trong tầng sâu của tầng sương mù xám, tao phải làm sao để hắn quay trở lại thế giới thật?"
Tinh thần Gildero phấn chấn hẳn, phải trở nên hữu dụng với Ôn Văn thì nó mới có giá trị tồn tại.
"Chủ nhân tôn kính, đồ vật tồn tại trong thế giới thật cũng sẽ hình thành hình chiếu trong tầng sương mù xám, chỉ là tầng sương mù xám là một nơi càng rộng lớn hơn so với thế giới thật nên vị trí của hình chiếu và thế giới thực không tương ứng mà thôi."
"Nếu như ngài muốn hắn an toàn trở lại thế giới hiện thực, đầu tiên là phải tìm được vị trí của hắn rồi đối chiếu với tọa độ ở thế giới hiện thực, sau đó phái một người siêu năng tới tạo ra con đường là được."
Những gì Gildero nói, kỳ thật Ôn Văn biết cả, nhưng vấn đề là anh không thể tìm được tọa độ tương ứng.
"He he he, cái này đơn giản, ngài cứ giao cho ta là được." Gildero cười gian xảo.
...
Từ khi gia nhập trạm thu nhận, cuộc sống của Phùng Duệ Tinh dần trở nên phong phú hơn.
Cuộc sống ngợp trong vàng son đã bị anh hoàn toàn vứt bỏ, kinh doanh SRS Cơ Kim Hội và rèn luyện siêu năng lượng mới là nghề chính của anh.
Đối với người siêu năng nhỏ bé chỉ có một thân một mình như anh thì có chỗ dựa hay không có chỗ dựa là hai trạng thái cuộc sống hoàn toàn khác biệt.
Trước kia mặc dù anh có được siêu năng lực rất mạnh nhưng vẫn luôn phải cụp đuôi lại, không dám quá lố, nhưng bây giờ anh chính là quản lý tài vụ của tổ chức người siêu năng cỡ lớn, đương nhiên có tự tin hơn.
Ừm... tổ chức người siêu năng cỡ lớn, chính là bản thân Phùng Duệ Tinh tưởng tượng ra.
Trong khoảng thời gian này, chuyện kinh doanh của anh đang phát triển vùn vụt, ngay cả chuyện kinh doanh của SRS Cơ Kim Hội mà anh mới phụ trách cũng ngày càng thuận lợi hơn.
Số tiền vốn mà Ôn Văn cấp cho Phùng Duệ Tinh lúc ban đầu cỡ vài triệu, nhưng bây giờ đã là một công ty với giá thị trường đã xấp xỉ mười triệu.
Đừng thấy tốc độ gia tăng không quá lớn, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà lại có tốc độ gia tăng như vậy đã là rất khả quan.
Hơn nữa lĩnh vực kinh doanh chủ yếu của Cơ Kim Hội không phải ngành nghề sinh lời nhiều, mục đích chủ yếu là đáp ứng nhu cầu của trạm thu nhận, hiện giờ ngoại trừ người sống, không quản là dạng vật tư gì mà trạm thu nhận cần, Cơ Kim Hội cũng có thể cung ứng.
Giờ đây Phùng Duệ Tinh đang ở trong trạng thái rất đắc ý, việc kinh doanh Kim Cơ Hội đã châm lên niềm đam mê đã bị dập tắt từ lâu của anh.
Đột nhiên, huy hiệu nhân viên thu nhận của Phùng Duệ Tinh hơi chấn động một chút, anh nắm lấy nó nhận lấy tin tức.
Vì thế Phùng Duệ Tinh vội vàng tìm một nơi không người, tiến vào trong trạm thu nhận.
Sau khi hấp thu phần khiếm khuyết từ Ôn Lệ, trạm thu nhận đã có thêm công năng này, chỉ cần có quyền hạn, ai cũng có thể thông qua nhân viên quản lý ở trung tâm để gửi đi tin nhắn cho nhân viên thu nhận chỉ định.
Vừa tiến vào, Phùng Duệ Tinh liền nhìn thấy Hoành Ảm đang luyện tập với người đàn ông kim loại mặc vest, hai người đánh đấm quyền cước rất bài bản, đẹp mắt hơn người bình thường đánh nhau một chút.
Thấy huy hiệu trên ngực Hoành Ảm, Phùng Duệ Tinh mới ý thức được, Hoành Ảm cũng là một nhân viên thu nhận.
"Còn tưởng đâu mình mới là nhân viên thu nhận yếu nhất, không ngờ còn có người yếu hơn, mình chỉ cần tiêu chút tiền là có được sức chiến đấu cấp Diệp sư phụ rồi..." Đương nhiên, Phùng Duệ Tinh chỉ nghĩ mà thôi, không có nói ra.
Hoành Ảm kết thúc huấn luyện, đi tới bên cạnh Phùng Duệ Tinh, con ngươi sáng lóng lánh nhìn anh một hồi lâu.
"Anh chính là nhân viên thu nhận họ Phùng mà lão đại muốn gặp hả, ngài ấy ở phòng Tai Họa - 100 chờ anh."
Tai Họa – 100 là một phòng giam được Ôn Văn bố trí thành phòng nghỉ, bên trong có TV, máy tính, bàn xử lý công việc, cái ghế dựa bập bênh mà anh rất yêu thích cũng được đặt ở đó.
Mà 'lão đại' chính là xưng hô Hoành Ảm dành cho Ôn Văn, bởi vì Ôn Văn vẫn chưa nói ra mình gọi là gì, vì thế Hoành Ảm thường dùng cách này để gọi Ôn Văn.
Phùng Duệ Tinh đang định rời đi thì Hoành Ảm nói: "À đúng rồi, Phùng tiên sinh, có thời gian thì anh có thể đánh một trận với tôi không? Tôi chưa từng chiến đấu với người siêu năng."
"Được, so tài một chút thì chúng ta có thể cùng tiến bộ mà." Phùng Duệ Tinh mỉm cười đồng ý.
Đợi đến khi Phùng Duệ Tinh rời đi rồi, Hoành Ảm nhìn về phía người đàn ông kim loại mặc vest hỏi: "Tôi có thể đánh thắng anh ta không?"
Người đàn ông kim loại mặc vest cười nói: "Hẳn là có thể, ở cảnh giới ngang bằng nhau, phần lớn người siêu năng đều không phải đối thủ của cậu..."