Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 293 - Mê Cung Dưới Lòng Đất

Chương 293 - Mê Cung Dưới Lòng Đất


Nghe thấy vật thu nhận cấp Tai Biến, nhóm người lập tức bùng nổ, nhỏ giọng thảo luận.
Tất cả mọi người đều là người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa, không có người nào không hiểu vật thu nhận cấp Tai Biến có ý nghĩa như thế nào, có ý là mạnh mẽ và nguy hiểm tuyệt đối.
"Để bọn tôi đi đối mặt trực diện với vật thu nhận cấp Tai Biến, thật sự không có vấn đề gì sao?" Một thợ săn đứng ra nhíu mày hỏi.
Tuân Thanh xua xua tay nói: "Yên tâm, bản thể của vật thu nhận đã bị phong ấn chặt chẽ ở dưới lòng đất, thứ mà mọi người phải đối mặt chỉ là hợp chất nhân bản mà thôi."
"Vật thu nhận này tên là 'Ổ Hủy Diệt', sẽ không ngừng sinh ra quái vật nhỏ, thẳng đến khi đám quái vật nhỏ đó lấp đầy không gian sinh tồn mới ngừng nhân bản, trường thi của mọi người chính là mê cung khổng lồ dưới lòng đất."
Đám quái vật nhỏ được nhân bản này có thực lực từ cấp Tai Họa đến cấp Tai Nạn, chúng có tính công kích rất mãnh liệt đối với những sinh vật không phải quái vật nhân bản, mọi người chỉ cần săn được ít nhất mười con quái vật cấp Tai Hại, hoặc một con quái vật cấp Tai Nạn thì coi như thông qua sát hạch này."
Nghe thấy không cần đối mặt với cấp Tai Biến, nhóm người thoải mái hơn nhiều, mà Ôn Văn thì tính toán nhân cơ hội này ở đây bắt quái vật.
Tuân Thanh vẫy tay, một nhóm nhân viên hỗ trợ tiến tới, phát tinh thể màu xanh nhạt cho nhóm thợ săn.
"Khi gặp phải nguy hiểm hoặc là sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có thể bóp bể khối tinh thể này, sau đó mọi người sẽ được dịch chuyển ra khỏi mê cung dưới lòng đất.
Người phụ nữ trẻ mặc áo giáp màu xanh da trời kia nhướng mày hỏi: "Dịch chuyển?"
Tuân Thanh ôn hòa giải thích: "Đúng vậy, mê cung dưới lòng đất này được phong kín hoàn toàn, dùng cách thức bình thường không có cách nào ra vào, mặt khác thì trên trán đám quái vật đó có một cái bướu thịt nhỏ, cắt bướu thịt đó xuống thì mới tính là hoàn thành phần đi săn."
Kế tiếp, Tuân Thanh lại nói thêm vài chuyện cần chú ý, sau đó hỏi nhóm Ôn Văn: "Còn ai có câu hỏi gì nữa không, nếu không có thì xin mời các vị tiến vào trường thi."
Sau khi Tuân Thanh nói xong, một người siêu năng tóc màu xanh da trời đột nhiên xuất hiện, trên tay tỏa ra quầng sáng màu xanh nhạt, bao trùm lấy đám đông.
Rất nhiều người siêu năng chống lại ánh sáng màu xanh này, Tuân Thanh nhìn thấy như vậy liền giải thích nói: "Xin các vị đừng chống cự, vị này là người siêu năng có năng lực thuộc tính không gian, mọi người sắp được hắn đưa vào trường thi."
Nghe Tuân Thanh nói xong, mọi người mới cố thả lỏng cơ thể.
Sau đó, dịch chuyển bắt đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của Ôn Văn, nhóm thợ săn biến mất trong không khí, rất nhanh đã tới lượt Ôn Văn.
Mắt thấy nhóm người biến mất, Tuân Thanh cảm thán nói: "Hàng năm đều có thợ săn chết ở nơi này, không biết khi nào mới xong."
Dịch chuyển mọi người xong, người siêu năng tóc xanh đã túa mồ hôi đầy đầu, lắc đầu nói: "Không có xong đâu, với năng lực của Ổ Hủy Diệt, quái vật sinh ra trong vòng một năm đã đủ nhồi nhét đầy mê cung dưới lòng đất, nếu như không phải người định kỳ dọn dẹp thì số lượng quái vật sẽ bùng nổ theo cấp số nhân, đây mới chính là tai nạn thật sự."
"Mặc dù chúng ta vẫn cố gắng khống chế, nhưng vật thu nhận cấp bậc này vẫn không hề giảm bớt mà ngày càng nhiều hơn, chỉ có thể hi vọng có người siêu năng đủ mạnh mẽ tới phá hủy Ổ Hủy Diệt này." Tuân Thanh bất đắc dĩ nói.
Người siêu năng tóc xanh nhìn lên bầu trời: "Có lẽ chỉ có người siêu năng đạt tới cảnh giới 'Siêu Thoát' làm được mà thôi, đáng tiếc... hiệp hội không có người siêu năng cấp bậc đó."
...
Khi ánh sáng màu xanh bao bọc lấy cơ thể Ôn Văn, anh cảm thấy có cảm giác trì nặng rất vi diệu, sau đó cảnh vật trước mắt chợt biến mất, giống như anh tiến vào một đại dương màu xanh vậy.
Tiếp đó, cơ thể Ôn Văn truyền tới cảm giác bị xé rách đau đớn kịch liệt và hỗn loạn, sau khi khi cảm giác đó biến mất, Ôn Văn đã đứng trên mặt đất kiên cố.
"Đây là cảm giác khi dịch chuyển không gian à? Trạm thu nhận có lẽ cũng là dịch chuyển không gian, nhưng thoải mái hơn nhiều." Ôn Văn bất mãn than thở, sau khi trải qua lần dịch chuyển này, Ôn Văn cảm thấy cả người thật khó chịu.
Tiếp đó, Ôn Văn bắt đầu quan sát hình huống nơi này, đầu tiên thì nơi này là một màu đen kịt, không nhìn thấy cái gì cả.
Xét về khía cạnh âm thanh thì chỉ có thể nghe thấy tiếng giọt nước tí tách nhỏ xuống mặt đất, cùng với âm thanh rất nhỏ của đám côn trùng nhỏ.
"Có mùi đất ẩm nước, nơi này ở dưới lòng đất không sai rồi, chậc chậc, thật sự không nhìn thấy gì cả, xem ra mất thị giác chính là vấn đề khó khăn nhất cần phải vượt qua qua ở đây."
Cho dù là Ôn Văn, đối mặt với hoàn cảnh như thế cũng sinh ra một chút cảm giác khó chịu, hoàn cảnh tối tăm có thể gợi lên sự sợ hãi của con người, phía trước có thể là quái thú đang há to mồm, cũng có thể là hố to sâu không thấy đáy.
Ở một nơi đưa tay không thấy được năm ngón này, chỉ cần bước sai một bước thì tiếp theo sẽ không thể nào quay trở lại.
Ôn Văn đứng im tại chỗ, dùng năng lực của Nhan Bích Thanh điều chỉnh thị lực lên mức cao nhất mới lờ mờ thấy được đường nét xung quanh, nhưng chỉ là đường nét lờ mờ mà thôi.
Ánh sáng ở nơi này thật sự quá yếu, mắt thường có thể nhìn thấy tới trình độ này đã là cực hạn.
"Nhưng nếu người bình thường ở chỗ này, có lẽ sẽ điên mất."
Nơi này lặng ngắt như tờ, không có âm thanh cũng không có ánh sáng, con đường dưới lòng đất dài dằng dặc không biết có bao nhiêu lối rẽ, không quản là đi đến nơi nào thì cũng rất khó tìm đường trở về.
Trong số những điều cần chú ý trước khi tiến vào nơi này, Tuân Thanh từng nói, rất nhiều thợ săn không phải bị quái vật giết chết, mà là bị lạc lối trong mê cung rộng lớn này.
Thứ có thể đưa bọn họ ra ngoài chỉ có tinh thể màu xanh da trời kia mà thôi, nếu như đánh rơi thì không có cách nào ra ngoài, kết cục chính là tuyệt vọng tử vong trong bóng tối, sau đó có lẽ sẽ trở thành thức ăn cho đám quái vật kia.
Mê cung dưới lòng đất này đủ sức vây vật thu nhận cấp Tai Biến ở đây, tự nhiên cũng có thể vây người siêu năng.
Dần dần nơi này không còn văng vẻ như vậy nữa, ngược lại vang lên tiếng bước chân nhỏ kỳ lạ, trong hoàn cảnh không có ánh sáng như thế này, đột nhiên lại có tiếng bước chân vang lên lại càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Ôn Văn vẫn có thể cảm giác được, tiếng bước chân này không phải của nhân loại, cũng không giống bất cứ sinh vật nào mà anh biết.
Mê cung dưới lòng đất này sống động hơn hẳn, hơn một trăm người siêu năng xuất hiện trong mê cung này giống như thả một con cá chạch vào đầm nước an tĩnh, rất nhanh đã khuấy lên gợn sóng.
Vô số quái vật ẩn núp bắt đầu chạy loạn trong mê cung, muốn tìm ra người siêu năng vừa xuất hiện để cắn nuốt.
Bầu không khí sợ hãi lan tràn ra khắp con đường hầm đen kịt, chúng nghĩ rằng đây là một bữa tiệc thịnh soạn.
Nhưng con mồi mà chúng nó muốn cắn nuốt lại mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của chúng, hơn nữa bọn họ lại còn muốn săn bắn đám quái vật này!
"Ừm... trong hoàn cảnh này, có lẽ dùng thể chất này hợp hơn."
Cảm nhận được xung quanh không ngừng có quái vật tập trung tới, Ôn Văn cười he he, chạm nhẹ vài cái vào cổ tay, tiếp đó cả người biến thành một cái bóng đèn sợi tóc to lớn.
Đôi cánh trắng tinh xòe rộng ở sau lưng Ôn Văn, mỗi chiếc lông chim đều chói mắt hệt như đạn sáng vậy!
Đám quái vật vây bên người Ôn Văn đều phát ra tiếng gầm rú đau đớn, sau đó bắt đầu chật vật chạy trốn!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất