Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 294 - Quái Vật Mê Cung

Chương 294 - Quái Vật Mê Cung


Ôn Văn đưa tay chống nạnh, nhìn đám quái vật chạy đi mà không đuổi bắt, bởi vì lúc này ánh mắt anh đang trong trạng thái sưng đỏ, nước mắt chảy ào ào không ngừng.
"Quả nhiên, đám quái vật ngơ ngác lâu ngày ở dưới lòng đất, mắt đã bị thoái hóa, không chịu nổi ánh sáng kích thích, có điều chính mình cũng chịu không nổi!"
Đúng vậy, không chỉ đám quái vật bị ánh sáng kích thích, bản thân Ôn Văn cũng bị ảnh hưởng, đây là lần đầu tiên anh sử dụng năng lực của Phổ Quang, không ngờ lại kích thích tới vậy.
Vốn mắt của thể chất Phổ Quang có thể thính ứng được với ánh sáng mạnh, nhưng trước đó Ôn Văn cố ý dùng thể chất Nhan Bích Thanh, điều chỉnh năng lực cảm quang lên mức cao nhất, thậm chí cao tới mức độ biến thái...
Sau khi chịu thiệt một phen, Ôn Văn đơn giản điều chỉnh năng lượng trên người, chỉnh độ sáng thành mức độ ánh huỳnh quang rất nhạt, lúc này mới có thể thích ứng.
Hiện giờ ánh sáng trên người Ôn Văn rất nhạt, nhưng phối hợp với ánh mắt cường hóa có thể nhìn được trong bóng tối, khả năng nhìn của Ôn Văn cũng không kém chút nào với trên đất bằng.
Ngoại trừ ánh sáng, cơ thể của Ôn Văn tựa hồ đã trở nên biến đổi, trở nên giống như là năng lượng thể vậy, một lượng lớn ánh sáng giống như dòng nước chảy xuôi trong cơ thể, mà anh có thể tùy ý điều khiển số ánh sáng đó.
Đối với anh hiện giờ mà nói, có thể tiện tay bắn ra tia đạn ánh sáng, cũng có thể phóng ra đòn tấn công xuyên thủng giống như laser.
Đôi cánh ở sau lưng cứng rắn như sắt thép, đồng thời cũng sắc bén như lưỡi kiếm, ngoại trừ không thể duỗi dài ra thì hoàn toàn có thể thay thế công năng của đôi cánh thép.
Hơn nữa lông chim còn có thể bắn ra ngoài, nơi bị lông chim bắn trúng sẽ bùng nổ thuộc tính ánh sáng, lông chim bắn ra có thể nhanh chóng mọc trở lại.
"Không biết cánh bị chặt đứt thì có thể mọc trở lại hay không, mình thật sự muốn nếm thử xem cánh thiên sứ nướng có mùi vị gì..."
Nghiên cứu một chốc, Ôn Văn thu đôi cánh sáng lóng lánh phía sau đi, hiện giờ đang ở trong hang ổ quái vật, đôi cánh này thật sự quá nổi bật.
Là một con quái vật thuộc tính ánh sáng cấp Tai Nạn, năng lực của Phổ Quang khá phong phú, nó làm thực lực của Ôn Văn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cộng thêm năng lực của Nhan Bích Thanh, hiện giờ Ôn Văn có lực chiến đấu còn mạnh mẽ hơn cả hình thái triết học.
Hiện giờ Ôn Văn rất hi vọng gặp một con quái vật cấp Tai Nạn, để anh xem thử xem bây giờ mình rốt cuộc mạnh thế nào.
...
Trong đường hầm đen kịt, một con quái vật hài lòng vỗ bụng mình một cái, nó vừa cắn nuốt xong một người siêu năng yếu ớt.
Thông qua phương thức giao lưu đặc biệt của đám quái vật nhân bản, nó biết lần này có rất nhiều quái vật hai chân xâm nhập thế giới của bọn nó, hơn nữa còn rất nguy hiểm.
---chúng nó từ khi sinh ra đã bắt đầu ở trong cung điện dưới lòng đất này, căn bản không biết thế giới bên ngoài là dạng gì.
Vốn nó còn định trốn khỏi đám quái vật hai chân kia, không ngờ lại gặp trúng một tên không hề có chút cảnh giác nào.
Vì thế nó lén lút bò ra phía sau lưng tên đó, trực tiếp đớp một phát, nhai nhai hai cái thì nuốt vào bụng, mùi vị cũng không tệ lắm.
Con quái vật này lớn lên giống như một con rắn mối khổng lồ, nhưng trên người lại có giáp như mai rùa, phần đuôi có một cây gai ngược nhọn hoắc, hai bên cơ thể có tám móng vuốt, ba cặp dùng để di chuyển, một cặp cùng để tấn công.
Hình thái cơ thể của nó hoàn toàn vì thích ứng hoàn cảnh mê cung dưới lòng đất mà sinh trưởng, ở trong mê cung này, thực lực của nó khá mạnh mẽ.
Ăn xong bữa ăn có hương vị ngon nhất cuộc đời này của mình, quái vật kia đột nhiên cảm thấy không đúng, trong bụng giống như có cái gì đó đang ngọ nguậy, làm nó đau đớn khó chịu.
"Chết tiệt, đám quái vật hai chân khốn khiếp này có độc!"
Đây là suy nghĩ cuối cùng của nó, sau đó trong cơ thể nó truyền ra một luồng năng lượng to lớn, sau một tiếng nổ lớn qua đi, nó bị nổ tung từ bên trong làm cho tan xác.
Trong mớ máu thịt của quái vật, một người đàn ông đứng dậy, phun một ngụm nước bọt.
"Dám thừa dịp ông đây đi vệ sinh mà tập kích, cái tên chết tiệt này đúng là đáng chết mà."
Sau đó lấy ra một cái que phát sáng ném xuống đất, miễn cưỡng tìm được phần đầu quái vật, dùng dao nhỏ cắt phần bướu thịt thô hai cm dài vài cm tỏa ra mùi kỳ quái xuống.
"Mùi vị thứ này thực là kỳ quái, hẳn là nguyên liệu hữu dụng, bằng không sao lại dùng nó làm chiến lợi phẩm chứ."
Người này chính là Sở Vĩ, sau khi thu hoạch bướu thịt xong thì thả lỏng tự lẩm bẩm: "Chỉ cần giết chết mười con quái vật như vậy là đủ rồi à, chuyện này đối với mình rất đơn giản, cùng lắm thì chịu chết vài lần..."
Sở Vĩ còn chưa nói xong, một cái miệng to lớn đã ngoạm lấy đầu hắn, hất văng cơ thể hắn ra ngoài.
Trong hoàn cảnh u ám không có ánh sáng này, hắn thật sự bị ảnh hưởng quá lớn.
Sở Vĩ mắng chửi từ dưới đất đứng dậy, còn chưa kịp phản kháng thì cả người đã bị một cái móng vuốt to lớn từ phía trên đập xuống, trực tiếp đập bẹp xuống đất.
Khi hắn từ cái hố hình người kia đứng dậy, nương theo ánh sáng yếu ớt từ cái gậy sáng nhìn thấy trước mặt mình là một con quái vật cùng loại với con trước đó, nhưng kích cỡ thì lớn hơn vài vòng, dáng vẻ lại càng dữ tợn hơn.
Con quái vật kia đang cắn nuốt máu thịt của đồng loại, theo khí thế thì không thể nghi ngờ, con quái vật này có thực lực cấp Tai Nạn!
"Nói cách khác, chỉ cần giết chết con quái vật này thì nhiệm vụ sẽ kết thúc?"
Sở Vĩ hưng phấn, lôi ra vài miếng thuốc nổ kẹo cao su, hoàn toàn không lo lắng chuyện chênh lệch thực lực, hào hứng nhào tới chỗ con quái vật kia.
Nhưng con quái vật này và con quái vật trước căn bản không phải cùng một cấp bậc, hơn nữa chỉ số thông minh cũng cao hơn rất nhiều, mặc dù là đang ăn cơm thì vẫn đủ treo Sở Vĩ lên mà đánh.
Bị đuôi quất bay, bị đầu lưỡi xỏ xuyên, quấn lấy quật xuống nền đất... chỉ ngắn ngủi vài phút mà quái vật kia đã giết chết Sở Vĩ vài lần.
Nhưng không quàn thế nào, Sở Vĩ cũng đứng dậy, hăng hái không suy giảm quấn lấy đánh nhau với con quái vật này.
Đánh một hồi, con quái vật kia không muốn đánh nữa, cảm giác của nó lúc này giống như có một con cóc to mọng giết không chết giam giữ không được quyết chí bền bỉ muốn bò lên chân bạn làm bản cảm thấy ghê tớm...
Vì thế con quái vật kia muốn rời đi, giết không chết, nó chạy còn không được sao?
Sở Vĩ từ dưới đất bò dậy, nhìn bóng lưng chạy chầm chậm của con quái vật kia mà cắn răng đứng lên, nhặt một cục đá ném về phía con quái vật kia.
"Ê! Tao với mày còn chưa đánh xong mà, tao cho mày rời đi khi nào đấy?"
Quái vật vốn không thèm để ý tới Sở Vĩ, nhưng nó chợt nghe thấy âm thanh trầm thấp áp lực ở phía sau, vì thế nó vô thức liếc nhìn về sau một cái, sau đó nó trợn tròn mắt, phát hiện đối thủ của mình đã rất khác với trước đó.
Sở Vĩ đứng dậy, cơ thể là một màu đen kịt, giống như được vẽ bằng đường cong lộn xộn, chúng không ngừng run rẩy chấn động làm người ta có cảm giác rất quỷ dị, có một số đường xanh và trắng ở mặt trước và sau cơ thể, tạo thành một loại dị văn kỳ quái.
Ý nghĩa của dị văn kia là.... tử vong!
"Đã lâu lắm rồi không chuyển thành hình thái này, tao cảm thấy hình thái này quá xấu, cũng quá tàn bạo... nhưng tao không thể thả mày đi được!"
Trạng thái bình thường của Sở Vĩ chính là không chết, nhưng khả năng chiến đấu trực diện của hắn, chỉ sợ ngay cả người siêu năng cảnh giới Nắm Giữ cũng không thể sánh bằng.
Nhưng năng lực ở trạng thái Đồng Hóa của hắn--- lại là ban cái chết cho người khác!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất