Chương 295 - Thú Cưỡi Quái Vật
Quái vật không trả lời Sở Vĩ, bởi vì nó nghe không hiểu ngôn ngữ của nhân loại, nhưng nó có thể cảm giác được người trước mặt cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ đáng sợ!
Có điều quái vật ở nơi này bắt đầu từ khi sinh ra đã không rời khỏi mê cung dưới lòng đất này để ra ngoài, chúng nó không có có ngôn ngữ văn hóa của riêng mình, chỉ biết sống một cách ngu dốt.
Vì thế nó cũng không biết nên làm sao khi cảm thấy sợ hãi, nó nghĩ loại cảm giác này là kích động muốn kiều mạng đánh nhau!
Vì thế nó vọt tới chỗ Sở Vĩ, Sở Vĩ không phản kháng, ngược lại làm ra tư thế ôm, tùy ý quái vật cắn nuốt thân thể mình.
Tiếp đó, trong mắt Sở Vĩ lộ ra ý thương hại, dịu dàng dùng hai tay ôm lấy cơ thể quái vật đang gặm cắn mình, giống như đang trấn an con thú lớn này.
Bắt đầu từ vị trí hai người tiếp xúc, làn da của quái vật bắt đầu biến thành màu xám trắng, sức sống của nó đang nhanh chóng trôi đi, khi màu xám trắng lan ra toàn thân của nó, nó cũng chết.
Cái chết im hơi lặng tiếng...
Sở Vĩ buông quái vật, nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, vết thương trên người cũng cấp tộc khôi phục lại.
Sau đó Sở Vĩ không dùng dao, chỉ nhẹ nhàng kéo một cái đã xé bướu thịt kia ra, bỏ vào trong túi.
"Không biết cái bướu đã mất đi sức sống này có được tính không nữa, aiz, sao lại ra tay nặng vậy chứ, ở trạng thái kia mình thực không dễ khống chế chính mình mà."
Sở Vĩ lắc đầu, bóp nát tinh thể màu xanh da trời kia, ánh sáng màu xanh nhạt bao phủ lấy cơ thể hắn.
Sở Vĩ đã chiến đấu ở nơi này quá lâu, tuy không mệt chút nào, vẫn còn sức để chiến đấu tiếp, nhưng quần áo của hắn đã rách nát cả rồi, dáng vẻ này nếu gặp người quen thì không tốt lắm.
...
Lúc này, Ôn Văn cũng gặp phải một con quái vật.
Con quái vật này giống hệt như con lúc ban đầu đã nuốt Sở Vĩ, cũng là một con quái vật cấp Tai Hại.
Ôn Văn đứng im tại chỗ, tò mò nhìn nó, loại quái thú to lớn này có thể làm anh thăng cấp như thế nào?
Mà con quái vật kia thì bảo vệ mắt, cảnh giác nhìn Ôn Văn, lần đầu tiên nó gặp quái vật hai chân có thể phát sáng như thế này.
Quái vật nhịn không được há cái miệng rộng của mình, một cái đầu lưỡi đỏ au từ trong miệng nó bắn ra, đầu lưỡi nhọn hoắt giống hệt như mũi giáo sắc bén.
Ôn Văn hơi nghiêng đầu vọt tới, sau đó chụp lấy cái lưỡi kia, thắt nút lại.
Quái vật rụt lưỡi lại, luống cuống muốn gỡ nút đầu lưỡi, nhưng với suy nghĩ như thú dữ của nó thì rất khó cởi bỏ được loại nút thắt đơn giản nhất này.
"Là một con quái vật đần độn, lưng rất rộng, rất thích hợp làm thú cưỡi."
Vì thế Ôn Văn trực tiếp nhảy lên lưng con quái vật này, nó kịch liệt ngọ nguậy, thế nhưng sau khi Ôn Văn giẫm lên lưng nó thì giống như đã mọc rễ rồi vậy, có làm thế nào cũng không hất xuống được.
Sau đó con mắt nhỏ của nó lia ngang một cái, đuôi vung về phía Sở Vĩ, mũi nhọn trên đuôi thoáng lóe lên màu tím đậm, có lẽ là có kịch độc.
"Nếu là thú cưỡi, phía sau lại có một cái đuôi dễ ghim vào người chủ nhân thì không tốt lắm."
Găng tay Tai Ách của Ôn Văn lộ ra, trực tiếp túm lấy đuôi của nó, sau khi chụp lấy Ôn Văn mới phát hiện trên đuôi nó có rất nhiều gai nhọn chi chít, nếu bị số gai này đâm trúng thì có lẽ sẽ không chịu nổi.
Vì thế Ôn Văn trực tiếp chặt rụng phần đuôi nhọn của nó, lại quan sát một hồi, xác định nó sẽ không mọc lại ngay lập tức thì thô bạo thắt nút cái đuôi của nó rồi thả trở xuống.
Lúc này con quái vật thật sự khóc không ra nước mắt, nó cảm thấy thực oan ức, quái vật hai chân này thật sự quá khi dễ người khác, muốn chém giết hay róc thịt gì đó thì cứ làm một phát cho xong đi, đày đọa quái vật như vậy thì tính là anh hùng hảo hán gì chứ.
Phát hiện không quản mình lăn lộn cỡ nào cũng không thể làm gì được con quái vật hai chân kia, quái vật ngừng lại, tựa hồ đã chịu nghe theo mệnh trời.
Lông mày Ôn Văn nhướng lên, phóng xiềng xích mũi nhọn hướng về phía quái vật, quấn chặt cổ nó.
"Tao không quản mày có nghe hiểu hay không, nhưng bây giờ mày chính là thú cưỡi của tao, tao bảo mày làm gì thì mày làm đó."
Bị xiềng xích cắt vào da thịt, con quái vật cảm nhận được ý tứ ra lệnh mãnh liệt, nhưng nó vẫn kiên cường chống cự, không chịu khuất phục.
"Thân thể không bị triệt để thu vào trong trạm thu nhận thì không có lực khống chế mạnh mẽ, tên Ôn Lệ kia làm sao làm được nhỉ..."
Có điều Ôn Văn cũng có cách, nếu nó phản kháng thì cứ phá hủy đi ý chí phản kháng của nó là được.
Vì thế Ôn Văn ngồi xổm trước đầu quái vật, đưa một ngón tay đặt gần mắt nó.
Quái vật vẫn còn đang nghi ngờ không rõ ngón tay này định làm cái gì, thế là nó thử cắn ngón tay đó, nhưng vì chống cự lại sự điều khiển của xiềng xích đã rất tốn sức rồi, muốn tự do hoạt động thì có chút khó.
Tay kia của Ôn Văn bảo vệ mắt mình, sau đó thắp sáng ngón tay.
Quái vật bị ánh sáng cường độ mạnh kích thích, đau đớn ẹo tới ẹo lui, Ôn Văn thấy nó sắp không chịu nổi thì ngừng lại.
Quái vật kia vừa mới thoải mái được một chút thì ngón tay Ôn Văn lại sáng lên!
Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, quái vật kia rốt cuộc cũng gục đầu, tỏ ra khuất phục Ôn Văn.
Ôn Văn mỉm cười, nhảy lên lưng quái vật, thông qua xiềng xích điều khiển nó chạy tới chạy lui, tìm kiếm quái vật khác.
Nhưng rất nhanh Ôn Văn phát hiện, đám quái vật kia hình như đang trốn anh, ánh sáng nhàn nhạt trên người anh làm đám quái vật kia rất khó chịu, vì thế chúng nó chẳng thà đi đánh nhau với quái vật khác cũng không muốn tới tìm Ôn Văn gây sự.
Ngay cả con quái vật này cũng vì ngu ngơ trực tiếp chạy tới trước mặt Ôn Văn mới bị Ôn Văn bắt được.
Không phát sáng thì sẽ có quái vật tới, nhưng thể chất thiên sứ ở trạng thái không có ánh sáng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
"Bọn mày không chịu tới thì tao làm sao hoàn thành nhiệm vụ đây?"
Ôn Văn nhếch mép, bắt đầu nghiên cứu con quái vật ở dưới người mình.
Nghiên cứu phát hiện được quái vật ở nơi này tựa hồ hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở dưới lòng đất, thị giác đã thoái hóa, chỉ dựa vào thính giác, khứu giác để tiến hành đi săn.
"He he, có ánh sáng không chịu tới cũng vì sức hấp dẫn hơi ít mà thôi, mình chỉ cần gia tăng thêm một chút là được."
Ôn Văn cười he he, tiến vào trong trạm thu nhận, sau đó nhanh chóng đi tới phòng giam của Đào Thanh Thanh.
Lúc này Đào Thanh Thanh đang thoải mái nằm trên ghế sô pha, tay cầm một cái ly đế cao, bên trong là một viên đá và máu tươi, đang say sưa xem một bộ phim truyền hình, thỉnh thoảng còn nhấp một ngụm rượu máu, cuộc sống rất thoải mái.
Đúng vậy, Ôn Văn đã lắp đặt TV cho cô...
Ôn Văn đoán là trạm thu nhận nằm ở một không gian độc lập tách biệt, nhưng nơi này lại có thể bắt được tín hiệu một cách thần kỳ, cũng không biết là nguyên lý gì.
"Anh lại mang thứ tốt gì tới cho tôi à?" Đào Thanh Thanh thả lỏng cơ thể, chớp chớp mắt khao khát nhìn Ôn Văn, phần lớn thời gian Ôn Văn tới đều cho cô mấy thứ tốt.
Nhưng lần này không giống, Ôn Văn mặt không biểu cảm đi tới bên cạnh Đào Thanh Thanh, đưa tay giật lấy ly rượu, sau đó biến mất ở trước mặt cô ta.
Đào Thanh Thanh sửng sốt hai ba giây, lúc này mới phát hiện đồ uống của mình đã bị cướp mất rồi.
Tiếp đó cô nhảy bật dậy, nổi trận lôi đình.
"Cái tên này muốn làm gì, muốn làm gì chứ hả?"
Bên ngoài phòng giam, Ôn Văn căn dặn ngục tốt làm việc ở khu Tai Nạn mang vài túi máu tới cho Ôn Văn, chọc cô ta giận cũng không tốt.
Về phần vì sao không trực tiếp đi lấy túi máu mà lại cướp trong tay Đào Thanh Thanh, này chỉ có thể nói là do thú vui quái ác của Ôn Văn mà thôi.