Chương 296 - Móng Heo Bự
Mê cung an tĩnh tối đen dưới lòng đất, lúc này tựa hồ đang gặp phải biến hóa đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện.
Một bài nhạc sống động vang vọng trong mê cung an tĩnh dưới lòng đất.
''
Ôn Văn nằm trên lưng quái vật, trong tay cầm một cái ly đế cao, thỉnh thoảng búng một vài giọt máu lên người quái vật.
Ở bên cạnh anh là một chiếc loa lớn cỡ quả dưa hấu, cái này cũng được anh lấy ra từ trong trạm thu nhận.
Dưới sự kích thích của máu và âm thanh, có rất nhiều quái vật vốn không dám tới gần đang dần tiếp cận về phía Ôn Văn.
Đi được một đoạn, Ôn Văn phát hiện hình như mình bị một đám quái vật loại nhỏ vây quanh, anh dò xét một chút, phát hiện phần lớn chúng đều là cấp Tai Họa, thậm chí còn có quái vật nhỏ ngay cả cấp Tai Họa cũng chưa tới.
Lông mày Ôn Văn nhướng lên, sau đó mở thiết bị khác ở bên cạnh loa.
Đó là một cái đèn màu vũ trường, ánh sáng chớp lóa từ trong bóng đèn phát ra, nhóm quái vật nhỏ vây quanh Ôn Văn nháy mắt hỗn loạn.
Sau đó Ôn Văn rút 'Quần Lang' ra mở hình thức phân tách, bắt đầu bắn về phía đám quái vật nhỏ.
Sau khi bắn sạch vài băng đạn, xung quanh Ôn Văn đã không còn quái vật nhỏ tụ tập nữa.
Đám quái vật kia mặc dù có cấp bậc tương tự người siêu năng nhưng chỉ là sự mạnh mẹ của cơ thể đạt tới tiêu chuẩn đó mà thôi, chúng nó không có được năng lực quỷ dị của người siêu năng cấp bậc này, vì thế tuy đám quái vật này ngang cấp với bọn họ nhưng thật ra rất nhỏ yếu.
Có điều đám quái vật này thích ứng ứng rất cao với hoàn cảnh tối đen ở nơi này, hơn nữa chúng có số lượng khổng lồ, vì thế đối với người siêu năng cũng có thể coi là phiền phức.
Cũng vì lần này tới đây có tới gần hai trăm người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa, Ôn Văn mới dám huênh hoang như thế.
Nếu chỉ có một mình anh ở trong không gian tối tăm này, nếu anh dám làm vậy nửa phút thì sẽ bị quái vật ập tới như thủy triều xé thành mảnh nhỏ.
Đang suy nghĩ thì Ôn Văn mắt sắc nhìn ra phía sau đám quái vật nhỏ, phát hiện một con quái vật có hình thể không chênh lệch bao nhiêu với con đang ở dưới người mình.
"Mau, đuổi theo nó đi!"
Vì thế, quái vật bị dây xích điều khiển bắt đầu điên cuồng rượt theo đồng loại của mình.
...
Sau khi săn bắn tiến hành được một khoảng thời gian ngắn, Ôn Văn đã săn được năm con quái vật cấp Tai Hại, nhốt một con vào trạm thu nhận, chỉ cần bắt thêm năm con nữa thì đã đủ đáp ứng yêu cầu sát hạch.
Đáng tiếc không đụng trúng con quái vật cấp Tai Nạn nào, điều này làm anh không có chỗ phát huy sức mạnh.
Đột nhiên Ôn Văn ngừng lại, nhìn chằm chằm quái vật dưới người mà chìm vào trầm tư, anh phát hiện một việc có chút đáng sợ.
Con quái vật mình đang cưỡi, màu sắc ánh mắt của nó tựa hồ có chút hiến đổi, cơ thể cũng có thay đổi rất nhỏ.
Nó đã không còn cảm thấy khó chịu với ánh sáng nhàn nhạt trên người Ôn Văn nữa, ngược lại đã thích ứng với cường độ ánh sáng này, nó từ một sinh vật bóng tối hoàn toàn tiến hóa thành một quái vật có thể thính ứng với ánh sáng nhẹ!
"Quái vật ở nơi này không chỉ có số lượng khổng lồ mà còn có thể dựa vào hoàn cảnh để tiến hành tiến hóa thích nghi!"
Chuyện này đối với người siêu năng thì cũng không tính là mới lạ, nhưng cả một chủng loài quái vật có được loại năng lực này thì thật sự khá đáng sợ.
Một khi chúng nó đột phá mê cung này, quái vật có vây sẽ chui vào trong nước, quái vật biết nhún nhảy sẽ mọc cánh, quái vật có móng vuốt sắc nhọn có thể xuyên qua trong bùn đất....
Đó là một tộc đàn có thể chiếm lĩnh toàn bộ địa cầu, hơn nữa chỉ cần có vật thu nhận cấp Tai Biến kia còn tồn tại, đám quái vật này sẽ liên tục không ngừng sinh ra!
Khó trách Hiệp Hội Thợ Săn lại vì một vật thu nhận mà xây dựng một căn cứ cỡ lớn, nếu thứ này không thể khống chế tốt thì chính là một tai họa rất lớn!
Ôn Văn đang thán phục thì cảm nhận được có một luồng khí thế rất điên cuồng nhanh chóng tiếp cận mình, khí thể này làm Ôn Văn có cảm giác giống như thú dữ hơn là nhân loại.
"Có vẻ có quái vật mới tới, thực lực đại khái khoảng--- cấp Tai Nạn!"
Ôn Văn hơi nhếch môi, cuối cùng cũng có quái vật đáng giá để anh dốc hết sức đối phó, cứ gặp đám tôm tép mãi làm cơ thể anh cũng sắp rỉ sét tới nơi rồi.
Chờ một chốc, Ôn Văn phát hiện một con thú dữ có hình dáng giống như loài báo săn dùng tốc độ nhanh như chớp phóng tới.
"Với hoàn cảnh trong lòng đất thì không nên tạo ra quái vật như vậy...."
Ôn Văn vừa xuất hiện ý nghĩ này thì bóng dáng kia cũng đã tiếp cận, miệng hô to: "Ánh sáng, là ánh sáng, cuối cùng mình cũng tìm được rồi, ô hu hu hu." Sau đó bóng dáng kia nhảy lên lưng thú cưỡi của Ôn Văn.
Bởi vì tốc độ của đối phương quá nhanh, vì thế Ôn Văn không kịp nghĩ về ý nghĩa lời đối phương nói, trực tiếp đưa năm ngón tay, năm tia sáng bắn ra.
Hiện giờ Ôn Văn đang dùng thể chất Phổ Quang, có thể tự do điều khiển ánh sáng, mỗi tia sáng đều có thể tạo thành lực sát thương mạnh mẽ.
Bóng dáng kia nhẹ nhàng thoát khỏi năm tia sáng, sau đó dừng lại, hô to với Ôn Văn bày ra tư thế tấn công: "Đừng đánh, tôi là người một nhà mà meow."
Lúc này Ôn Văn mới nhìn rõ hình dáng người tới, người này có máu tóc lấm tấm vàng, hai bên má mọc ra mấy sợi râu hổ buồn cười, tay chân là dáng vẻ của báo săn, ngoại trừ những thứ này thì cô ta chính là một nàng mỹ nữ khá là tiêu chuẩn.
Sở dĩ Ôn Văn không nhận ra được là vì cô ta giống như một con báo săn hoạt động với tốc độ cao, hơn nữa mùi của cô ta cũng giống với thú dữ hơn là người siêu năng.
Ai ngờ được người này lại là Miêu Miểu Miểu chứ!
Ôn Văn thu hồi tia sáng, tò mò nhìn cô ta, người này sao mỗi lần nhìn thấy đều có dáng vẻ không giống nhau vậy chứ?
Thấy Ôn Văn đã không còn địch ý, cô ta nhảy lên lưng thú cưỡi, ngồi cùng một chỗ với Ôn Văn, tiếp đó những đặc điểm thú dữ ở trên người liền biến mất không thấy đâu nữa, lại biến thành dáng vẻ mà Ôn Văn nhìn thấy lúc còn ở bên ngoài.
Ôn Văn có chút suy ngẫm nhìn cô ta: "Con hổ, con báo, năng lực của cô ta chính là biến thành thú dữ sao--- như vậy có lẽ khuyết điểm năng lực trước khi cô ta gia nhập trạm thu nhận chính là sẽ hoàn toàn biến thành thú dữ, hơn nữa sau khi biến đổi thì trong khoảng thời gian ngắn không thể biến trở về thân người, mà hiện giờ khi sử dụng năng lực sẽ biến thành dạng nửa người nửa thú, hơn nữa cũng có thể biến thành hình người bất cứ lúc nào."
Đối với Ôn Văn đã từng thấy qua hình thái trước kia của Miêu Miểu Miểu mà nói, suy đoán năng lực của cô ta cũng không quá khó khăn.
Sau đó cũng không giao lưu nhiều, hai người thực tự nhiên cùng nhau tiến hành săn bắn.
Ôn Văn cũng không ngại Miêu Miểu Miểu hành động chung với mình, bởi vì cuộc sát hạch này không tồn tại cạnh tranh, chỉ cần hoàn thành yêu cầu thì có thể rời đi, vì thế hợp tác là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng rất nhanh sau đó Ôn Văn cảm thấy, có lẽ đồng ý để Miêu Miểu Miểu cùng hành động với mình không phải biện pháp tốt, cô ta thật sự quá ồn.
"Aiz, ông không phát sáng nữa hả?" Miêu Miểu Miểu dùng ngòn tay chọt chọt sau lưng Ôn Văn, tò mò hỏi.
"Nguyên nhân năng lực." Ôn Văn lạnh như băng nói.
Miêu Miểu Miểu tiếp tục hỏi: "Vậy sao ông lại nghĩ ra được chuyện khống chế quái vật đi tìm quái vật vậy?"
"Bởi vì tôi thông minh."
Ôn Văn trả lời ngắn gọn, anh định tạo ra hình tượng lạnh lùng ngầu ngầu trước mặt Miêu Miểu Miểu.
Là vì trước đó anh đã từng dùng hình thái khác để gặp cô ta, nếu không muốn cô ta dựa vào manh mối phát hiện thân phận của mình, dù sao thì trực giác của Miêu Miểu Miểu cũng rất mạnh mẽ.
"Có cần lạnh nhạt như vậy không chứ, rõ ràng trước đó ông còn nhìn lén tui mà meow, đàn ông quả nhiên đều là móng heo bự." Miêu Miểu Miểu khinh thường nói.
Quả nhiên lúc ở quảng trường đã bị cô ta phát hiện.
Vì duy trì tôn nghiêm của đàn ông, Ôn Văn tức giận nói: "Nói vớ vẩn, phụ nữ mấy cô chính là móng heo bự!"
Miêu Miểu Miểu nhanh chóng biến hóa, bàn tay biến thành móng heo nhỏ có màu hồng nhạt, đắc ý nói với Ôn Văn: "Thì tui chính là vậy mà meow."
Ôn Văn câm nín....