Chương 383 - Anh hùng đã tới
Mạnh Xuân rất khó tưởng tượng những kẻ thích nghe chuyển ma này nếu như phát hiện Lý Mỹ Kỳ ngay cả một câu chuyện ma cơ bản nhất cũng không thể kể tốt thì sẽ xảy ra chuyện gì.
"Tôi sẽ kể mọi người nghe câu chuyện Hung Linh Đêm Khuya, trước đó có một người phụ nữ tên là Giáp Tử..."
Mạnh Xuân an tâm, đây là chuyện hắn kể hôm qua, Lý Mỹ Kỳ chỉ cần kể lại hết cả câu chuyện thì hẳn là có thể an tâm.
"Chuyện này bọn tôi nghe rồi, kể chuyện khác đi!"
Nhưng Lý Mỹ Kỳ vừa mới kể một câu chuyện khác thì người xung quanh đã bất mãn la ó, bảo cô ta đổi chuyện khác.
Lý Mỹ Kỳ đắp mặt nạ dưỡng da nên không nhìn rõ biểu cảm, nhưng từ cơ thể hơi run rẩy đã có thể nhận ra cô ta đã hoảng sợ tới cực điểm.
"Đừng, đừng gấp vậy... tôi kể cho mọi người nghe chuyện Lời Nguyền Oán Hận, nhân vật chính của câu chuyện này là một người phụ nữ ở khu Anh Đào tên là Gia Tử..."
Chuyện này là Mạnh Xuân kể hôm trước, không khí kinh dị rất đậm, cũng có thể tạm ứng phó với nhóm người nghe.
"Cô đủ chưa vậy, sao cứ kể toàn chuyện đã nghe rồi thế, mỗi người đều kể chuyện khác nhau, nếu cô không làm được thì phải chịu nghiêm phạt!" Giọng điệu của nhóm người nghe càng lúc càng không tốt, có vài người ngay cả huyết sắc trên mặt cũng bắt đầu biến mất, trở nên tái nhợt giống như người chết vậy.
Nhìn bầu không khí ngày càng không ổn, Mạnh Xuân mơ hồ nghĩ tới một khả năng khủng khiếp.
Những chuyện Lý Mỹ Kỳ kể đám người này đều đã nghe cả rồi, mà những câu chuyện đó đều là Mạnh Xuân kể trong văn phòng.
Này cũng tức là trước đó khi Mạnh Xuân kể chuyện thì những người này kỳ thật cũng ở bên cạnh lắng nghe, chẳng qua là bọn họ không phát hiện mà thôi!
Mắt thấy Lý Mỹ Kỳ vì không kể được chuyện ma mà sắp bị nhóm người nghe này nghiêm phạt, Mạnh Xuân đứng dậy nói: "Cái đó, có thể để tôi thay cô ấy kể chuyện ma mới không?"
Suy nghĩ của Mạnh Xuân rất đơn giản, Lý Mỹ Kỳ là người duy nhất ở đây mà hắn có thể xác định là người sống, mà trong đầu hắn lại có rất nhiều truyện ma kể cũng không hết, nếu có thể dùng truyện ma để cứu mạng Lý Mỹ Kỳ, khẳng định rất đáng giá.
Lý Mỹ Kỳ cảm động không nói nên lời, cô không ngờ người đàn ông mà mình vẫn luôn châm chọc ở trong tình huống như vậy lại vì cứu mình mà đứng ra.
Thật sự là có hoạn nạn mới biết được lòng người, có lẽ người đàn ông này là người đáng giá để mình gửi gắm cả đời.
Mười mấy người nghe liếc nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu: "Không được, một người chỉ có thể kể một lần thôi!"
Sắc mặt của bọn người này trở nên âm trầm, đồng loạt nhìn sang Lý Mỹ Kỳ đang tuyệt vọng, bọn họ từ chối giống như đẩy Lý Mỹ Kỳ rơi xuống vực sâu!
"Như vậy, để tao kể đi!"
Một người đàn ông mặc đồ đỏ bó sát người nhảy vào chính giữa, đứng trước mặt Lý Mỹ Kỳ, tấm áo choàng to lớn không gió tung bay làm người này trông cao to không gì sánh bằng!
"Này là... Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ?"
Mạnh Xuân nhìn người đột nhiên xuất hiện mà có chút sững sờ, đồ bó sát màu đỏ, áo choàng màu xanh da trời, bên ngoài là quần lót tứ giác màu đỏ, trên mặt đeo mặt nạ chỉ lộ ra mắt và miệng, tạo hình phèn tới cực điểm.
Mạnh Xuân từng nghe nói tới lời đồn về Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ, biết rằng ở thành phố Khánh Xuyên này có một người hành hiệp trượng nghĩa phạt mạnh giúp yếu, thế nhưng Mạnh Xuân vẫn luôn xem chuyện Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ chỉ là chuyện vui đùa mà thôi.
Nhưng hôm nay khi Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ đứng trước mặt mình, Mạnh Xuân mới phát hiện bóng dáng này cao to như vậy, rực rỡ như vậy.
"Để cô ta... kể xong... chuyện của mình!"
Mười mấy người nghe đứng dậy, tất cả đều là sắc mặt tái xanh, trông lại càng không giống người sống.
Lúc này chỉ còn mười người ngồi trên ghế, chín người run lẩy bẩy kia chính là đồng nghiệp của Mạnh Xuân, hắn biết những người này là người sống thật.
"Tao không cho cô ta kể đấy, bọn mày có thể làm gì tao?"
Hùng Ưng mỉm cười nói, ánh mắt tôn trùng của những người được cứu giúp có thể cho cậu ta sự an ủi và cổ vũ lớn nhất, so với những thứ này, sinh mệnh bị tổn hại tựa hồ nhỏ bé không đáng kể.
Chính vì biết rằng chỉ có thể sống như một vị 'Anh Hùng' trong một khoảng thời gian rất ngắn nên Hùng Ưng mới cố ý làm ra một bộ quần áo chiến đấu khoa trương như vậy, lại còn đặt một cái tên quê mùa như Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ.
Hùng Ưng không cần đẹp hay ngầu, hắn chỉ cần mọi người có thể ghi nhớ hắn như một người anh hùng, chỉ vậy là đủ rồi.
Đây là chút lòng ích kỹ của Hùng Ưng khi liều mạng vi phạm ý muốn của trái tim kia.
Hùng Ưng chỉ nhóm người nghe kỳ lạ kia: "Một, hai, ba... tổng cộng ba mươi bốn người có vấn đề, mười hai người không có vấn đề, bọn mày muốn cùng tới rồi bị tao đánh ngã hay muốn tao đuổi theo đánh cho bọn mày nhừ tử?"
Đám người nghe kia liếc nhìn nhau, ăn ý lao về phía Hùng Ưng, Hùng Ưng vừa khiêu khích vừa lui ra sau, bọn chúng cũng đuổi theo Hùng Ưng, cứ vậy không hề để ý tới nhóm mười một nhân viên Mạnh Xuân bên kia.
"Mọi người ở bên đó chờ đi, đừng tùy tiện đi lại, có lẽ nơi này vẫn còn nguy hiểm khác, chờ tôi giải quyết đám này xong sẽ dẫn mọi người ra ngoài." Lời của Hùng Ưng làm nhóm Mạnh Xuân đang chuẩn bị chạy trốn đàng hoàng ở lại trong phòng làm việc.
Lý Mỹ Kỳ lột mặt nạ dưỡng da xuống, trốn ở sau lưng Mạnh Xuân nói: "Bọn ông nói coi, Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ có thể đánh bại đám quái vật kia không?"
"Đương nhiên là có thể, hắn vừa mới nói giải quyết đám quái vật kia xong sẽ dẫn chúng ta ra ngoài." Mạnh Xuân an ủi Lý Mỹ Kỳ, hắn không ngờ mình lại giành được hảo cảm của Lý Mỹ Kỳ, nếu như có thể sống sót qua tối nay thì đúng là kiếm lợi lớn.
"Với thực lực của Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ, đối phó đám này hẳn là dư dả, chẳng qua dù sao hắn cũng chỉ là người siêu năng đi theo hướng hoang dã, nói không chừng sẽ gặp chút phiền phức."
Âm thanh xa lạ truyền tới làm nhóm Mạnh Xuân có chút sửng sốt, sau đó sắc mặt của bọn họ biến đổi kịch liệt, tổng nhân số đám bọn họ hiện giờ là mười hai, thế nhưng nhân viên tăng ca đêm nay chỉ có mười một người mà thôi!
Cho nên bọn họ hoảng sợ nhìn sang người nói chuyện, người này trùm một cái mũ rất lớn, trên mặt lộ ra nụ cười vặn vẹo biến thái, lúc xuất hiện thì còn kinh khủng gấp trăm lần đám quái vật kia!
Người này, chính là Ôn Văn!
...
Sau khi tới một nơi tương đối rộng rãi, Hùng Ưng ấn bên hông mình, âm nhạc sống động vang lên.
"Ha le yo, ha le yo..."
Trong tiếng nhạc không rõ ý nghĩa nhưng lại rất có cảm giác, Hùng Ưng nhảy lên tại chỗ, một quyền đấm vào mặt một người nghe ở phía trước.
Lúc nhìn thấy những người này, Hùng Ưng liền biết bọn họ không phải nhân loại, vì thế cậu ta cũng không hề nương tay.
Nhưng ngoài dự kiến của Hùng Ưng là nắm đấm của cậu ta lại lõm vào giữa mặt người nọ, giống như đấm vào bông vậy, trực tiếp đánh bay đối phương.
Người nghe bị đánh bay, cả gương mặt lõm vào, hắn đưa tay sờ sờ lung tung trên mặt một chút, một lát sau mới tìm thấy mắt, hắn dùng tay kéo mắt mình ra vị trí chuẩn xác, sau đó bóng người giống như thú dữ bổ nhào về phía Hùng Ưng.
Gương mặt khủng bố như vậy, Hùng Ưng hít một hơi khí lạnh.
"Bọn mày là thứ gì vậy, quỷ còn trông đáng yêu hơn!"