Chương 29: Oa, hiệu suất cao thật!
Giọng của Lưu Hồng khiến Diệp Dư Phi cảm thấy không thoải mái, vì thế cô dứt khoát cắt đứt quan hệ bạn bè với Lưu Hồng.
Cô không phải người thích hao tâm tổn trí vào việc đoán già đoán non, tất cả những ai khiến cô không thoải mái đều có vấn đề.
Nếu biết rõ đối phương có vấn đề, vậy còn giữ lại lãng phí danh ngạch bạn thân làm gì!
Lưu Hồng định gửi tin nhắn cho Diệp Dư Phi thì phát hiện không tìm thấy đối phương nữa.
"Móa, tiện nhân! Vậy mà dám kéo đen cắt liên lạc với ông đây?!"
Vì thế hắn tìm đến tiểu sư đệ của mình: "Tiểu sư đệ, con nhỏ lão bản của cậu có phải bị bệnh thần kinh không?"
Đan Canh đáp: "Nhị sư huynh, lão bản là người tốt, dễ nói chuyện, lại còn hào phóng nữa. Hơn nữa sư phụ đã dặn là không được tùy tiện đánh giá người khác, huynh đừng quên."
Lưu Hồng câm nín.
Hắn lại xoay người đi tìm Lăng Phong: "Đại sư huynh, có phải lão bản của tiểu sư đệ cũng từ chối huynh rồi không?"
"Đúng vậy. An tâm tu luyện, phải tránh tâm phù khí táo. Không được lén lút sau lưng mà buông lời cay nghiệt."
Lưu Hồng á khẩu.
Diệp Dư Phi đương nhiên không biết rằng chỉ vì trực giác mà cô xóa Lưu Hồng lại khiến hắn đi tìm người cáo trạng, hòng bôi nhọ cô, nhưng không thành công.
Biết cũng chẳng sao, chỉ càng khiến cô cảm thấy trực giác của mình chuẩn xác.
Không đói bụng, cũng không thèm ăn gì. Diệp Dư Phi nghĩ ngợi, đưa bản vẽ chế tạo trường đao và trường thương cho Bùi Chính Hòa, đồng thời ký kết hiệp ước, mỗi món vũ khí bán ra cô đều được chia phần.
Hợp tác ngày càng nhiều, không biết xưởng sản xuất của Bùi Chính Hòa có sắp xếp kịp không.
Nhưng việc này không cần cô lo lắng, Bùi Chính Hòa chắc chắn sẽ lo liệu ổn thỏa.
Về mấy cái đèn năng lượng mặt trời bên ngoài, cô xem xét kỹ một vòng mô hình 3D bè gỗ trong hệ thống rồi lắp chúng lên vách tường nhà gỗ, dọc theo mái hiên.
Nhà gỗ dài 6 mét, mái hiên dài 4 mét, vẫn còn dư hơn hai mét, lắp một cái đèn năng lượng mặt trời không thành vấn đề.
Hơn nữa sau này cô muốn câu đêm, ánh sáng cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Thùng rác nhỏ dĩ nhiên là để ở cạnh ghế sô pha và xích đu rồi, như vậy vứt rác sẽ tiện tay hơn nhiều.
Dù sao hai chỗ này đều là nơi cô thường lui tới.
Thu dọn đồ đạc đơn giản xong, Diệp Dư Phi nhìn đồng hồ thì thấy đã gần bảy giờ tối.
Đan Canh gọi video đúng 18:59.
"Lão bản, bây giờ có thể bắt đầu chuẩn bị khởi động làm nóng rồi. Cô nhớ đồng thời mở chế độ bốn phương tám hướng, như vậy tôi mới biết động tác của cô có chuẩn không."
"Được."
Vì muốn rèn luyện, Diệp Dư Phi tạm thời đẩy ghế sô pha về phía tủ chứa đồ, để trống một khoảng.
Đan Canh nhìn cảnh trí trong phòng cô mà thèm thuồng, nhưng đó chỉ là thoáng qua, rất nhanh cậu đã tập trung vào Diệp Dư Phi.
"Lão bản, kể cả là động tác khởi động làm nóng, tốt nhất cũng nên chuẩn và quy phạm một chút, mời cô làm theo tôi."
"Được."
Buổi rèn luyện kéo dài hai tiếng đồng hồ. Sau khi cúp máy, Diệp Dư Phi ướt đẫm mồ hôi như vừa mới vớt từ dưới nước lên.
Nén đau nhức, cô vào phòng tắm xả nước.
Bước ra đã là một thiếu nữ xinh đẹp sạch sẽ.
Nhưng sau khi rèn luyện, ngoài đau nhức, cô còn đói nữa.
Ăn hai cái bánh bao nhỏ ngon lành xong, cô nghĩ một lát rồi vẫn trở về phòng nằm dài trên giường, giường thoải mái hơn, thích hợp hơn để hồi phục tinh lực.
Bây giờ mới hơn chín giờ đêm, cô không muốn ngủ sớm như vậy, muốn xem tin tức.
Vừa mở ra, cô thấy cột bạn bè và trong nhóm đều có rất nhiều thông báo nhắc tên mình.
Mở cột bạn bè ra xem.
Bùi Chính Hòa gửi cho cô một phong bao lì xì cùng lời nhắn: "Đây là thành phẩm đã chế tạo ra, cô cần thì cứ giữ lại, không cần bán đi cũng không sao."
Diệp Dư Phi nhấn vào nhận, sau đó trong túi đồ liền xuất hiện sơ cấp trường đao ×2, trung cấp trường thương ×2, chậu than ×1, thuốc giải độc ×2, băng vệ sinh thủ hộ ×5.
Chà chà, nhiều đồ thế này cơ à.
Xem ra hiệu suất của bọn họ cao thật đấy.
Sau đó cô xem tin nhắn của những người bạn khác.
Vương Vĩ nhắn: "Tiểu Diệp, cô có thể sản xuất nước tinh khiết ổn định không? Có thể bán cố định cho tôi hai bình mỗi ngày không?"
Thái Bảo Nhi nhắn: "Bảo tử, cảm ơn cậu, biết ngay cậu là thiên sứ mà. Lão đại cố ý chỉ định giao dịch trong nhóm, giao dịch băng vệ sinh cho tớ, còn đặc biệt nói là do cậu đề xuất. Cảm ơn nhiều nha ~mua~"
Đọc tin nhắn của Thái Bảo Nhi, Diệp Dư Phi thấy hơi buồn cười. Bùi Chính Hòa muốn bán thì cứ bán thôi, còn phải lấy danh nghĩa của cô nói là chắc chắn cho Thái Bảo Nhi làm gì.
Cô lướt qua thị trường giao dịch, thấy băng vệ sinh đã hết sạch, có lẽ đã bán hết rồi.
Tiện thể ngó qua kênh tần số, quả nhiên có mấy người đang bàn tán về việc mua băng vệ sinh, không mua được còn đang giục người bán Chu Tiếp Nhĩ nhanh chóng treo hàng mới lên.
Diệp Dư Phi không biết người bán này là ai, chắc là người chuyên phụ trách tiêu thụ bên chỗ Bùi Chính Hòa.
Nghĩ ngợi một chút, Diệp Dư Phi vẫn trả lời từng người.
"Vương ca, nếu chỉ hai bình thì được ạ."
"Chị Thái không cần khách sáo, là Bùi ca chiếu cố bạn bè trong nhóm thôi mà."
Vừa gửi xong, Thái Bảo Nhi đã hào hứng nhắn lại: "Bảo à, cậu không cần khiêm tốn quá đâu, nếu không phải nể mặt cậu thì lão đại biết tớ là ai chứ. Cậu không biết đâu, bán chạy lắm, vừa treo lên là bay màu ngay. Tớ mà không nhanh tay là không đoạt được của người ta đâu."
Diệp Dư Phi cười hì hì: "Giờ thì không cần lo nữa rồi nhé. Chị nghỉ ngơi đi."
"Ừ ừ, vậy tớ không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa."
Không xem tin nhắn trong nhóm nữa, Diệp Dư Phi ngáp một cái, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Ngủ sớm, quả nhiên sẽ dậy sớm.
Diệp Dư Phi lần đầu tiên tỉnh giấc tự nhiên vào lúc ba giờ rưỡi sáng.
"Sớm quá..."
Nhưng Diệp Dư Phi vẫn quyết định dậy, cô muốn rèn luyện hai tiếng trước khi trời sáng, như vậy thời gian sẽ vừa vặn.
Vì còn quá sớm, Diệp Dư Phi không gọi Đan Canh dậy tập cùng.
Mà là rửa mặt qua loa rồi ăn một bát đậu hũ thối óc heo làm bữa sáng, sau đó dựa theo video hướng dẫn bắt đầu tập luyện.
Vừa xem video vừa soi mình trong hệ thống như một tấm gương, cố gắng làm chuẩn từng động tác.
Rèn luyện thật sự khiến người ta dần đắm chìm vào đó, thời gian cũng trôi qua lúc nào không hay.
Vì không có ai giám sát, hoàn toàn dựa vào bản thân, nên lần này tốc độ của cô không nhanh, mãi đến hơn sáu giờ sáng mới kết thúc, mồ hôi nhễ nhại.
Giống như sau khi kết thúc ngày hôm qua, cơ bắp vừa ê ẩm vừa sưng, lại còn đặc biệt đói nữa.
Tuy rằng đã đến giờ câu bảo rương, nhưng Diệp Dư Phi vẫn nấu cho mình một bát mì tôm xa hoa, ngoài gói gia vị có sẵn, cô còn cho thêm thịt tôm hùm, gạch tôm, rau kiều mạch và trứng.
Cô còn cố ý chụp ảnh bát mì này, không phải để trêu tức ai cả, cô chỉ là muốn sau này gặp lại ca ca, sẽ cho anh biết rằng mình vẫn sống rất tốt từ lúc ban đầu.
Tắm rửa xong, ăn xong bát mì tôm xa hoa, Diệp Dư Phi cảm thấy mình tràn đầy sức sống trở lại.
Cô đẩy cửa ra, lẩm bẩm: "Ngày thứ năm rồi, hôm nay thời tiết đẹp quá, nhiệt độ không khí hình như cũng tăng lên một chút thì phải."
Diệp Dư Phi lấy cần câu ra, bước chân chuyển hướng về phía mái hiên...