Chương 121: Hay Rồi, Hiện Tại, Con Mẹ Nó Chứ Không Trở Về Được?!
Trong dòng sông thời gian, khi hắn vừa sử dụng Nhân Quả Đại Đạo, những cánh cửa kia đã lập tức xuất hiện.
Nhớ lại những cánh cửa kia kết nối đến dòng sông thời gian, nhưng thật ra là rất hung hiểm.
Cho dù là trong thế giới phàm tục, người có tu vi đến gần cực hạn thì cũng không có cách nào đột phá ra ngoài.
Rất có thể, sẽ bị chém giết tại chỗ!
- Ngươi là muốn mượn Diệp Chấn Quang để giết ta sao?
Diệp Tùy Phong cười lạnh.
Thủ đoạn của tên kia hoàn toàn đúng là thông thiên tạo hóa.
Đáng tiếc, hắn ta thất bại.
Nhưng, hắn ta cũng thành công, thành công khơi dậy Diệp Tùy Phong tức giận.
- Hi vọng ngươi, sớm tìm cho mình một nghĩa địa phong thuỷ tốt.
Nói xong, Diệp Tùy Phong mở ra cầm tay, một chiếc lá trắng thuần như tuyết, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Ở phía trên chiếc lá có vẽ một hình vẽ động vật, hình như một con gấu lông trưởng thành.
Ngay nháy mắt Diệp Tùy Phong lỡ tay đánh nát dòng sông thời gian, ý thức của hắn đã bắt được chiếc lá này.
Nó ở ngay trong đoạn thời gian Diệp Chấn Quang bị giết.
Với lại, chiếc lá này cực kỳ đặc biệt, cũng bị chém tới chuỗi nhân quả, nhưng lại không tồn tại ở trong nhân quả.
- Chờ xem, ta nhất định sẽ tìm được ngươi.
Diệp Tùy Phong thu hồi chiếc lá màu trắng này, quay người rời khỏi, chuẩn bị trở về về thế giới cũ.
Lướt qua không gian hư vô, trước mặt hắn lại xuất hiện một màn sân khấu mảnh thật mỏng.
Màn này chính là vách tường của thế giới này, dùng để ngăn cản phong bạo hỗn độn từ bên ngoài xâm nhập.
Nhưng đối với Diệp Tùy Phong thì xuyên qua nó là một chuyện vô cùng đơn giản.
Không suy nghĩ quá nhiều, Diệp Tùy Phong lập tức bước một chân vào vách tường này.
Nhưng mà đúng vào lúc này, chuyện kinh khủng xảy ra!
Chân của hắn vừa bước vào vào, một loạt âm thanh - Răng rắc, răng rắc-, bỗng nhiên vang lên.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Tùy Phong, hàng rào thế giới trước mặt hắn lại bắt đầu rạn nứt từng khúc!
Vô số thiên đạo pháp tắc tồn tại ở trong bình chướng thế giới trực tiếp vỡ nát, một đầu tiếp lấy một đầu, hóa thành bột mịn!
Nhìn thấy cảnh tượng như thế này, Diệp Tùy Phong vội vàng thu chân lại.
Sau đó, thế giới bình chướng sụp đổ mới chậm rãi dừng lại, từng chút từng chút bắt đầu bù đắp pháp tắc vỡ vụn vừa rồi.
Diệp Tùy Phong:
-…
Hắn quên mất, bây giờ, hắn đã đã rút ra tu vi một trăm triệu năm, năng lượng bản thân đã sớm vượt xa khỏi phạm vi chịu đựng của phương thế giới này.
Không nói khoa trương chút nào, nếu như hắn bởi vì thức đêm rơi mất cọng tóc, mà cọng tóc đó lại vào trong thế giới này.
Không ngoài một canh giờ, thế giới này sẽ bởi vậy mà hoàn toàn tan vỡ!
- Hay rồi, hiện tại, con mẹ nó chứ không trở về được?!
Một tiếng mẹ nó to lớn vang lên trong lòng Diệp Tùy Phong.
…
Thanh Cổ Cao Lãnh, ngoài chỗ sâu.
Một chiếc xe lừa dừng ở trong khu rừng rậm nguyên thuỷ rậm rạp, lộ ra cảnh tượng yên tĩnh kỳ lạ.
Ngoài xe lừa có vẽ một vòng tròn màu trắng, tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, hình như đang bảo vệ xe lừa.
Trong xe, hai thiếu nữ ngồi xổm ở trong xe, chính là Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan.
Bỗng nhiên, một trận vang động từ ngoài truyền đến.
Lỗ tai Diệp Hiểu Hiểu lập tức khẽ động, quay người ghé vào thùng xe trên, sau đó chậm rãi nhô ra một nữa cái đầu.
Bụi râm an tĩnh, cỏ cây tĩnh mịch.
Một vòng e ngại, hiện lên trong đôi mắt thật to.
Sau đó, nàng lại chậm rãi rụt đầu trở về.
- Lừa đảo! Đã nói xong rất nhanh sẽ trở về, nhưng giờ đã ba ngày rồi mà còn không thấy bóng người!
Diệp Hiểu Hiểu thấp giọng nói.
Nàng ôm thật chặt con thỏ trong ngực, tận lực co lại thành một đoàn, vùi mặt vào trong hai đầu gối của mình.
- U Lan, ngươi nói xem có phải vì ta quá nghịch ngợm nên thúc thúc không cần ta nữa không…
- Hoặc là, thúc thúc gặp nguy hiểm gì!?
- Hoặc là, có thể thúc thúc bị người phục kích, đã… hay không?
Cốc U Lan nhìn lên cô gái trước mặt này, khe khẽ thở dài.
Bình thường vô pháp vô thiên, nhưng khi Diệp Tùy Phong chân chính rời khỏi, nàng lại trở nên nhát gan như vậy.
Nàng chống đỡ thân thể, đi qua ngồi cạnh Diệp Hiểu Hiểu.
- Tiểu thư, không bằng, ngươi lại kể chuyện xưa cho ta nghe đi.
Diệp Hiểu Hiểu chuyển qua tròng mắt, nhìn nàng ấy:
- Ta không còn chuyện xưa nào hết.
- Vậy ngươi… Nói cho ta trong mộng của ngươi đi, ngươi muốn trợ giúp những hài tử chịu đủ bần hàn, thực hiện mơ ước.
Cốc U Lan nói.
Diệp Hiểu Hiểu yên lặng một hồi, cuối cùng khe khẽ thở dài:
- Trong mộng đều là hư ảo, đến ngày thứ hai, vẫn có người chết đói.
Cốc U Lan ngẩn người:
- Vậy vì sao ngươi không cứu bọn hắn?
Diệp Hiểu Hiểu mở to mắt, yên lặng nhìn lên rơm rạ trước mặt.
- Ở trong Mộng Hư Giới, mỗi một ngày, ta đều có thể nhìn thấy thật nhiều giấc mộng.
- Có mộng đẹp, cũng có ác mộng.
- Ta cũng có thể nhìn thấy, mỗi một ngày, đều có thật nhiều người, thống khổ giãy dụa mà chết trong ác mộng.
- Ta trơ mắt nhìn bọn hắn chết trước mặt ta, nhưng cái gì cũng không làm được, thậm chí ngay cả bọn hắn ở nơi nào ta cũng không biết…
- Ta cứu không được bọn hắn, ta thật không cứu được ai cả…
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu lần nữa vùi đầu vào hai đầu gối, thấp giọng khóc sụt sùi.
Cốc U Lan sững sờ nhìn Diệp Hiểu Hiểu vùi đầu nức nở, nàng thật sự là không ngờ, tiểu nữ hài vừa nhìn chỉ thấy mãi không buồn không lo, lại sớm đã thường thấy sinh tử trong nhân thế.
Nàng mím môi, nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, ôm Diệp Hiểu Hiểu vào trong ngực.
- Không bằng, ta kể cho ngươi một chuyện xưa…
………..
Bên ngoài vách tường thế giới.
Diệp Tùy Phong đã ở nơi này ròng rã một ngày.
Hắn thử các loại biện pháp, ý đồ tiến vào bên kia thế giới.
Nhưng vô luận hắn thu liễm khí tức bản thân, hay ngụy trang thành tu sĩ Độ Kiếp kỳ nhỏ yếu, đều không thể an toàn thông qua lớp hàng rào kia.
Đương nhiên, đây là vì bảo vệ sự an toàn của thế giới này.
Thực lực của hắn bây giờ, chỉ cần hơi bất cẩn, sẽ mang đến tai nạn mãi mãi cho thế giới này.