Chương 144: Đại Thiên Thần Bị Đánh
Rất nhanh, Đại Thiên Thần đã đưa ra đáp án của nó.
Một nắm đấm to như núi từ trên trời giáng xuống.
Nương theo tiếng rống cuồng bạo, đánh về phía Diệp Tùy Phong trên lôi đài.
Giản Tinh Tuyền cảm nhận được loại lực lượng kia, lá gan của hắn đều sắp bị dọa đến đã nứt ra, đó là Thần! Làm sao có thể bị nhân loại ngăn cản!
Nhưng Diệp Tùy Phong chỉ là lắc đầu.
- Tốt.
Đối mặt với quả đấm to che khuất bầu trời, hắn cũng nắm tay, nhắm ngay nó, nhanh chóng đánh đi lên.
- Phanh!
Tiếng nổ đùng đoàng kịch liệt vang lên, một vòng ba động năng lượng to lớn nổ tung theo hình khuyên, lần nữa trùng kích đám người gần lôi đài ra xa mấy chục mét.
Chờ bọn hắn lấy lại tinh thần, mới khinh khủng nhìn thấy, nắm đấm hủy thiên diệt địa vừa rồi đã vỡ nát, ngay cả cánh tay to lớn trên lôi đài cũng bị cắt một nửa, đồng thời đang không ngừng tiêu tán.
Trên bầu trời, gương mặt khổng lồ của Đại Thiên Thần cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
Toàn bộ tầng mây đều bị đánh ra một lỗ thủng khổng lồ.
Phía cuối lỗ thủng, hư không vỡ vụn, tạo thành một lỗ lớn đen như mực!
Mà ở trong cái lỗ lớn, một con gấu nhỏ ngây thơ chân thành, ánh mắt bình tĩnh, hình như đang sững sờ.
Diệp Tùy Phong nhìn con gấu nhỏ kia, nhếch miệng cười một tiếng.
Gấu nhỏ nhanh chân bỏ chạy!
Nhưng nó vừa quay người đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở trước mặt nó.
- Nói đi.
Diệp Tùy Phong mở miệng nói.
- Rống!
Thân thể gấu nhỏ đột nhiên biến lớn, một chưởng chụp tới.
Diệp Tùy Phong trở tay một chưởng, đánh trên mặt gấu của nó.
- Phanh!
Hư không vỡ vụn, cả người nó, trong nháy mắt bị đánh ra khỏi hư không, nặng nề ném tới giữa lôi đài, lần nữa ném ra một cái hố to lớn.
Gấu nhỏ mắt nổi đom đóm, lắc lắc đầu, lại nhìn thấy gương mặt làm đáy lòng nó phát lạnh kia.
- Nói!
Không đợi nó kịp phản ứng, một nắm đấm lại cấp tốc phóng đại trong mắt, đập vào mặt của nó.
Tiếng oanh minh không ngừng nổ vang, thân thể gấu nhỏ triệt để đập vỡ lôi đài, bay ra xa mấy chục thước, trên mặt đất tạc ra một đường rãnh thật sâu.
Nó thật vất vả bò lên, nắm đấm lại lần nữa đánh tới.
- Nói.
- Còn không nói?
- Này thì không nói!
Diệp Tùy Phong mang theo gấu nhỏ, một quyền lại một quyền nện ở trên mặt của nó.
Hắn khống chế cường độ của mình, không nguy hiểm đến tính mạng, lại có thể làm cho nó cảm nhận được thống khổ mãnh liệt.
Những người khác trong sân đấu đã sớm choáng.
Con gấu nhỏ nhìn qua ngây thơ chân thành này lại chính là Đại Thiên Thần của bọn hắn?
Mà lúc này, Đại Thiên Thần của bọn hắn đang bị một tu sĩ nhân loại điên cuồng đánh, trên mặt chảy đầy nước mắt nước mũi, ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có!
Thế giới này đến tột cùng thế nào?
Tín ngưỡng trong lòng bọn họ, đang nhanh chóng sụp đổ theo một quyền lại một quyền của Diệp Tùy Phong!
- Ngươi còn không nói!
Lại là một quyền, hung hăng nện ở trên mũi Đại Thiên Thần.
Cuối cùng, gấu nhỏ nhịn không được, lớn tiếng kêu lên:
- Ngươi không hỏi làm sao ta nói?
m thanh kia, không ngờ lại có chút bập bẹ.
Diệp Tùy Phong dừng nắm đấm sắp vung ra, nhìn con gấu nhỏ nước mắt chảy ngang, mang theo tiếng khóc nức nở này.
- A, quên hỏi.
- Vậy ngươi tới đi.
Nói xong, hắn dẫn theo gấu nhỏ, thả người nhảy lên, bay lên bầu trời, thuận đường mang đi Diệp Hiểu Hiểu đang ở trên lôi đài xem trò vui.
Trong lòng gấu nhỏ bi thương, cũng bởi vì ngươi quên, ta phải chịu oan nhiều quyền như vậy!
Sau một lát, trong phòng, Diệp Tùy Phong ngồi bên cửa sổ, ung dung uống trà.
Hai tiểu nha đầu đứng ở hai bên, tò mò nhìn một con gấu nhỏ ngây thơ chân thành trước mặt.
- Nó thật sự là Đại Thiên Thần sao?
Diệp Hiểu Hiểu bất khả tư nghị nói.
Ai có thể ngờ được, Đại Thiên Thần lại dễ thương như thế chứ?
Một cái đầu chim bảy màu từ Diệp Hiểu Hiểu đầu vai ló ra, mang theo địch ý nhìn chằm chằm vào gấu nhỏ, hình như đang lo lắng địa vị của mình bất ổn.
- Đang hỏi ngươi đây.
Diệp Tùy Phong thản nhiên nói.
Gấu nhỏ biến sắc, vội vàng gấp giọng nói:
- Ta là Đại Thiên Thần… Không đúng, ta không phải Đại Thiên Thần… Mà cái gì là Đại Thiên Thần?
Ba người:
- …
- Ngươi đang hỏi lại ta sao?
Diệp Tùy Phong xoay đầu lại.
Gấu nhỏ nhìn thấy gương mặt kia, lập tức muốn khóc, hô to:
- Ta thật không biết Đại Thiên Thần gì đó, ta chính là được Vĩnh Đông Hoàng mời, qua đây hoàn thành nhiệm vụ…
Theo gấu nhỏ kể lại, Diệp Tùy Phong cũng hiểu rõ đây là xảy ra chuyện gì.
Thì ra, trong Hoàng thành Vĩnh Đông thật sự có một tổ gấu.
Bọn chúng sống trong một mảnh bí cảnh, mỗi một cá thể đều cực kỳ cường đại, khi vừa sinh ra đã có lực lượng kinh khủng bằng với tu sĩ Độ Kiếp kỳ của nhân loại.
Trong đó, cường đại nhất, gần như đã sờ đến trần nhà của khu thế giới này.
Mà cách mỗi ba năm, Vĩnh Đông Hoàng sẽ đi tới phiến bí cảnh này, thỉnh cầu phái ra một bộ phận gấu đi ra, đến hoàn thành một nhiệm vụ tiếp dẫn.
Sau khi hoàn thành, bọn chúng sẽ một lần nữa trở lại bí cảnh, không hỏi thế sự.
Con gấu nhỏ này là lần đầu nhận được mời, đi ra làm nhiệm vụ.
Cho nên, đối với cách xưng hô Đại Thiên Thần này, nó thật đúng là không biết.
- Ta biết, mới nói…
Gấu nhỏ yếu ớt nói, trong lòng nó một mảnh thê lương.
Lúc đầu thật tốt, sao bỗng nhiên lại xuất hiện một mãnh nhân như thế, bắt được nó, sau đó chính là đánh đập một trận.
Sớm biết như vậy đã không nhận nhiệm vụ này!
Sau khi nghe xong, Diệp Tùy Phong hít vào một hơi.
Nếu hắn đoán không sai, Đại Thiên Thần này thật là một âm mưu lừa bịp đại chúng, sau lưng của nó chính là tu sĩ nhân loại được xưng là Vĩnh Đông Hoàng kia quấy phá.
- Được thôi.
Diệp Tùy Phong xoay người, ngón tay xoay chuyển, lộ ra một chiếc lá cây màu trắng.
- Ngươi biết cái này chứ?
Gấu nhỏ ngẩn người, nhìn Diệp Tùy Phong:
- Đây là lá cây phía trên phòng ở nhà ta, sao ngươi lại có thể có cái này?
Diệp Tùy Phong nhếch mi, Khải Mông Thụ lại là phòng ở nhà Tiểu Hùng?
Có lẽ, chuyện xưa mà quyển cổ thư kia nói là thật…
- Nhà ngươi ở đâu?
Diệp Tùy Phong hỏi.
- Ở trong bí cảnh.
- Bí cảnh ở đâu!
- A!
Gấu nhỏ gãi gãi cánh tay, nói:
- Ngay hoàng thành Vĩnh Đông, trong núi sau Hoàng Cung.
- Nếu ngươi muốn đi, ta sẽ dẫn đường cho ngươi.
Diệp Tùy Phong yên lặng một lát.
- Đi, vậy chúng ta cùng đi chứ.