Chương 172: Thất Thải Thiên Loan Lệnh!
Hắn không lựa chọn trực tiếp trở lại thành Vân Tiêu chính là muốn tự mình cảm thụ thành Vân Tiêu biến hóa.
Ngồi ở vị trí cao, có thể sẽ không nhìn thấy một ít chi tiết, cũng giống như có vài hoàng đế rất thích cải trang vi hành.
Sau đó, đội ngũ rời khỏi tòa thành hơn mười ngàn ngươi này, tiếp tục đi về phía Ngô Đồng quan.
Số lượng người ở đây cực kỳ to lớn, muôn hình muôn vẻ, đường chết gì cũng có.
Nhưng cũng còn tốt chính là, thành Vân Tiêu cũng phái người đến đây quản lý, phụ trách duy trì trật tự ngoại vi, cho nên ngoại trừ mấy tên gia hoả có mắt không tròng ra cũng không gặp quá nhiều phiền phức.
Rất nhanh, bọn hắn đã đi tới ngoài Ngô Đồng quan, nhìn thấy Vân Tiêu thánh địa chân chính.
- Nơi này thật sự là thánh địa!
Vừa qua khỏi đến, Vũ Hồng bỗng nhiên kinh hô, hắn trên tay cầm lấy một trận bàn nho nhỏ, lúc này đang tản ra ánh sáng chói sáng.
- Đây là địa thế bàn.
Vũ Hồng thấy những người khác nhìn mình, giải thích nói:
- Nếu như gần đây có địa linh nhân kiệt thì nó đều có thể kiểm trắc ra được.
- Mà phiến địa vực phía trước này, đơn giản chính là… Ta chưa bao giờ thấy tạo hóa chi địa trình độ như vậy, danh xưng thánh địa là hoàn toàn xứng đáng!
Vũ Hồng cảm thán, nếu sinh ra ở chỗ này, vậy đơn giản chính là phúc phận tu luyện mấy đời.
- Khoa trương.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, tuy nói có vạn mười ngàn tháp Khởi Nguyên tẩm bổ, nhưng dù sao cũng chỉ mới mấy năm.
Những thánh địa chân chính kia đều là uẩn dưỡng vài chục ngàn năm, mấy trăm ngàn năm, mới dần dần tạo thành.
Thành Vân Tiêu muốn đạt đến loại trình độ đó còn cần vài chục năm nữa mới được…
- Không khoa trương chút nào.
Vũ Hồng nghiêm túc lắc đầu.
- Địa phương này, thật sự là nơi tuyệt hảo để gieo trồng Khải Mông Thụ.
Diệp Tùy Phong ừ một tiếng, nếu gieo trồng Khải Mông Thụ, tiến độ thành Vân Tiêu tiến hóa thành thánh địa chắc là còn có thể lại rút ngắn lại một chút.
Nghĩ tới đây, hắn nhìn tiểu thế giới một chút, 100 ngàn tháp Khởi Nguyên đã toàn bộ luyện chế hoàn thành.
- Có thể, đợi lát nữa trở về, trước hết trồng một ít cây ở nơi này.
Diệp Tùy Phong nói.
Vũ Hồng lập tức sững sờ.
- Tiền bối, không phải ngài nói… Còn phải chuẩn bị một đoạn thời gian sao?
- Đúng vậy.
Diệp Tùy Phong nhìn hắn:
- Không phải ta đã chuẩn bị vài ngày?
Vũ Hồng choáng váng, khóe mắt run rẩy.
Đây chính là quan niệm thời gian của tiền bối sao?
Hắn tưởng là phải chuẩn bị hơn ngàn năm…
- Đi, không nên quá sốt ruột, không bao lâu nữa sẽ gieo xuống toàn bộ.
- Ta cũng không muốn tốn hao quá nhiều thời gian đối với việc này.
Sau một hồi lâu, Vũ Hồng cúi đầu thật sâu.
- Cẩn tuân tiền bối phân phó.
…………
- Cổng này, thật sự là quá xấu.
Bên ngoài Ngô Đồng quan, Diệp Hiểu Hiểu nhìn cái cửa mới xây, quệt miệng chửi bậy đậu đen rau muống.
- Đại bá, chúng ta thật sự phải đi vào sao?
Nàng hỏi.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, mấy ngày nay, chuyện cần hiểu rõ hắn cũng đã hiểu không sai biệt lắm, không cần thiết phải tiếp tục “cải trang vi hành” nữa.
Muốn gieo trồng cây con của Đại Thụ Khải Mông vẫn cần thời gian, cần chuẩn bị một vài tài liệu khác.
Sau đó, bọn hắn chuẩn bị tiến về Ngô Đồng quan.
Nhưng vào lúc này, một tiếng tát thanh thúy nương theo tiếng chửi mắng truyền tới.
- Lũ đàn bà thối tha, ngươi tưởng nơi này là nơi nào?
Đám người quay đầu nhìn lại, lại là Bạch Lan Chi đang xảy ra xung đột với một người thoạt nhìn như quản sự.
Thái độ của người kia rất ác liệt, tu vi chỉ có Kim Đan kỳ nhưng lại trực tiếp quất một tát lên mặt Bạch Lan Chi, không sợ chút nào.
Mà không ngờ Bạch Lan Chi lại cũng không phản kháng.
Nàng cúi người, nhặt Hắc Kim Thiên Loan lệnh lên, trầm giọng nói:
- Đây là điện Thanh Loan tặng cho ta, vì cảm ơn Ngọc Lan tông chúng ta trợ giúp bình định loạn quân.
- Chính miệng bọn họ nói, tấm lệnh bài này có thể cho Ngọc Lan tông chúng ta đổi lấy một chỗ nương thân ở ngoài Thánh Địa!
Bạch Lan Chi nhắc đến điện Thanh Loan, nhưng người quản sự kia vẫn ngang ngược như cũ.
- Mẹ nó, ngươi cũng không nhìn một chút ngươi mang đến bao nhiêu người, tưởng nơi này là doanh trại tị nạn sao?
- Ta chỉ cho ngươi năm mươi vị trí, những người còn lại, tự ngươi xem mà xử lý đi.
Quản sự nói xong, ánh mắt hắn lại có ý riêng nhìn nhẫn trữ vật trong tay Bạch Lan Chi.
Bạch Lan Chi lập tức hiểu rõ, không cho ở là giả, thật ra chính là muốn một chút lợi ích mà thôi.
Xem ra vô luận đi đến nơi nào cũng không tránh được chuyện “Tiểu quỷ khó chơi”.
Nàng cắn răn lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật chứa đầy tài liệu, chuẩn bị đưa cho quản sự.
Bỗng nhiên, một cánh tay nhỏ bắt lấy cổ tay của nàng.
Bạch Ngọc Lan quay đầu nhìn lại, chính là thiếu nữ được người xưng là Tiên chủ kia.
Trong ánh mắt vô cùng khiếp sợ của nàng, vị Tiên Chủ ấy lấy ra một lệnh bài hiện ra ánh sáng bảy màu.
- Này, vậy dùng thứ này đổi một mảnh đất, có được hay không?
Người xung quanh đều sững sờ, một lát sau, quản sự mới quá sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau, chỉ vào Diệp Hiểu Hiểu, la lớn:
- Người này cả gan làm loạn, dám giả tạo Thất Thải Thiên Loan lệnh!
Câu nói này làm cho rất nhiều người nhìn về phía nàng.
Lệnh bài Thất Thải Thiên Loan, không ngờ lại thật sự có người dám lấy ra loại vật này!
Chán sống rồi hả?
- Người đâu, mau tới bắt lấy bọn tặc tử giả tạo Thiên Loan lệnh này!
Quản sự rống họng quát to.
Một đám người khí tức cường đại lập tức vây nhào tới.
Nhưng còn không chờ bọn hắn tới gần Diệp Hiểu Hiểu đã bị một đám người ăn mặc kỳ quái, hai ba cái đã đánh bay ra ngoài, lăn lộn trên mặt đất kêu rên.
Mọi người lập tức chấn kinh, đám người này thật sự khó chơi!
Sau đó, bọn hắn nhao nhao đi xa, lúc này có trò hay để xem.
- Tiên Tử, ngươi…
Vẻ mặt Bạch Lan Chi cũng kịch chấn, nàng không ngờ, vị Tiên Chủ này chẳng những lấy ra một Thất Thải Lệnh, còn trực tiếp ra tay!
Đây chính là Thánh Địa, uy nghiêm không thể xâm phạm!
Hiện tại làm sao?