Chương 173: Quan Chủ……Ngô Đồng Quan! Diệp Bá!
- Không có chuyện gì, ngươi nhìn là được.
Nhưng Diệp Hiểu Hiểu lại chỉ cười hì hì một tiếng, không thèm để ý chút nào.
- Ngươi cũng dám ra tay!
Lúc này, người quản sự kia mới từ trong lúc khiếp sợ tỉnh táo lại, trừng tròng mắt quát.
- Ta không đánh, còn chờ ngươi đánh ta sao?
Diệp Hiểu Hiểu nói.
Sắc mặt quản sự dữ tợn, hung tợn nói:
- Có loại, ngươi chứ chờ ở đây đi, Quan chủ Ngô Đồng Quan đi ra, tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!
Nói xong, hắn lập tức lấy ra một ngọc phù, thoạt nhìn như phù triện dùng để truyền tin.
- Không cần.
Diệp Hiểu Hiểu quay đầu, thấy Diệp Tùy Phong không có phản ứng gì, nàng cười hì hì một tiếng:
- Để ta tự đi mời hắn cho, xem kẻ xui xẻo này là ai?
- Chẳng lẽ hắn không biết, vị kia không thích nhất chính là trật tự hỗn loạn sao?
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu nhìn về phía tòa nhà cao lớn phía sau cửa quan, nhếch miệng nói.
- Không thể không nói, thật quá xấu.
Sau đó, nàng đấm ra một quyền, lực lượng khổng lồ trong nháy mắt xé rách tất cả trận pháp trên quan khẩu.
Môn lâu cao lớn, ầm vang sụp đổ, tóe lên một mảnh bụi mù.
Người xung quanh đều sợ ngây người.
Đây là tiểu tổ tông từ nơi nào tới, thậm chí ngay cả quan khẩu Thánh Địa cũng dám đập phá!
Thật sự là muốn tạo phản mà!
Đúng lúc này, một bóng người khôi ngô từ trong Ngô Đồng Quan bắn ra.
- Ai dám giương oai ở Ngô Đồng Quan !
Hắn không che giấu khí tức của mình, Hợp Thể trung kỳ đã đủ để trấn áp quần hùng.
Sau đó, hắn nặng nề rơi trên mặt đất, lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to hằm hằm nhìn phía trước.
- Là Đại quan chủ Diệp Bá!
- Nghe nói ngài ấy là thiên kiêu dòng chính gia tộc Diệp Thánh!
- Đám người này xong, chọc ai không chọc, không ngờ lại chọc tới hắn!
Người vây xem nhao nhao hét lên kinh ngạc, đám người này chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác chọc tới người của dòng chính Thánh Địa, lần này khẳng định là xong đời.
Diệp Bá mặt âm trầm, nhìn xung quanh một vòng, lập tức nhíu mày.
Khí tức của mấy người vừa hành hung này quá quỷ dị, nhưng hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng, có mấy người thật vô cùng cường đại, thậm chí không yếu hơn mình.
Đặc biệt là một con gấu yêu lông dài trong đám người, không ngờ lại làm trong lòng hắn sinh ra một chút hàn ý.
Nhưng nơi này là thành Vân Tiêu, hắn đương nhiên không sợ.
- Các ngươi là ai?
Diệp Bá tức giận nói.
- Ha ha, chúng ta là hội Thiên Tiên.
Lúc này, một âm thanh thanh thúy truyền tới.
Ngay sau đó, một bóng người nhỏ nhắn, nhảy cà tưng đi đến trước mặt Diệp Bá.
Nàng có một mái tóc dài màu đỏ tiếm rất đặt biệt, khuôn mặt gần như không thay đổi gì, còn có nụ cười tràn ngập tà ác kia làm cho Diệp Bá trong nháy mắt tê cả da đầu!
- Hiểu Hiểu… Đường muội?
Diệp Bá không dám tin tưởng nói, hai chân hắn đã bắt đầu run lên.
Nếu Diệp Hiểu Hiểu đã ở đây, như vậy đại bá hắn…
Diệp Hiểu Hiểu cười cười, ra hiệu cho hắn nhìn ra phía sau.
Diệp Bá theo hướng của nàng chỉ nhìn sang.
Một nam nhân, mặt không biểu tình, toàn thân trên dưới đều là uy nghiêm.
- Phù phù!
Diệp Bá trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
- Đại… Gia chủ… Ta…
Đại não của hắn hỗn loạn tưng bừng, lắp ba lắp bắp hỏi, không biết nên nói cái gì cho phải.
Diệp Hiểu Hiểu đứng ở trước mặt Diệp Bá, vừa xoa mặt như vừa ăn mật đắng của hắn, vừa cười nói:
- Tiếp tục cuồng vọng nha, không phải vừa rồi ngươi rất cuồng vọng sao?
Một màn này đã làm mọi người xung quanh, triệt để choáng váng.
Bạch Lan Chi càng đứng không vững.
Không ngờ Quan chủ Ngô Đồng Quan chỉ vừa nhìn hắn đã quỳ trên mặt đất!
Đối với việc mặt mình bị Tiên Chủ nhào nặn, cũng không dám có chút hành động!
Đám người này đến cùng là ai!?
Nam nhân kia đến cùng là tồn tại bực nào!?
…………
Ngô Đồng Quan là quan khẩu thứ nhất phía tây thành Vân Tiêu.
Nơi này là thông đạo tiến vào Thánh Địa, cho nên ngoài quan tụ tập rất nhiều tu sĩ, đa số đều là mộ danh đến đây, muốn cầu một cơ hội.
Nơi nhiều người sẽ có giang hồ, sẽ có phân chia giai cấp.
Những người có thực lực cường đại, gia cảnh giàu có, hoặc có quan hệ trong Thánh Địa đều ở vị trí gần quan khẩu.
Lúc đầu, Bạch Lan Chi cũng ở trên loại tầng cấp này, nhưng ai biết lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đầu tiên là một quản sự lấy mình mang đến quá nhiều người làm cớ, yêu cầu tiền tài ngoài định mức.
Sau đó, tiểu cô nãi nãi đồng hành với bọn hắn trực tiếp ngang nhiên ra tay, một quyền đánh nát cổng Ngô Đồng Quan, quan chủ Ngô Đồng Quan phẫn nộ xuất hiện.
Vốn cho rằng hôm nay sẽ gặp phải xui xẻo, nhưng ai có thể ngờ được, vị Quan chủ vô thượng uy nghiêm cũng chỉ vừa nhìn thấy nam nhân kia đã bị dọa đến quỳ trên mặt đất.
Đây chính là tử đệ đích hệ trong gia tộc Diệp Thánh!
Cho dù ở trong thánh địa cũng không ai dám trêu chọc.
Mà lúc này, hắn nơm nớp lo sợ, ngay cả lời nói cũng nói không rõ ràng.
- Hiểu Hiểu… Đừng… Đừng làm rộn.
Diệp Bá kéo tay Diệp Hiểu Hiểu ra khỏi mặt của mình, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán lăn xuống.
Hắn nhìn sau lưng Diệp Hiểu Hiểu, nhìn thấy Diệp Tùy Phong đang đi tới bên này, cười hì hì một tiếng, ghé vào bên tai Diệp Bá nói:
- Ngươi thảm rồi, đại bá không ưa nhất chính là loại chuyện này.
Nói xong, nàng nhảy về bên cạnh Bạch Lan Chi, nắm lấy một thanh đậu tằm Thương Sơn phơi khô, cười hì hì xem náo nhiệt.
Hiện tại, Bạch Lan Chi vẫn còn có chút đứng không vững, Đại quan chủ cảnh giới Hợp Thể lại quỳ dứt khoát như thế.
Đám người này đến cùng là cường đại cỡ nào?
May mắn lúc ấy gặp phải bọn họ, mình cũng không sinh ra tâm tư phản kháng, nếu không…
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nam tử uy nghiêm kia.
Theo Diệp Tùy Phong tới gần, mặt mũi Diệp Bá tràn đầy mồ hôi, ngay cả lớp áo sau lưng cũng ướt nhẹp.
- Quan chủ……Ngô Đồng Quan.
Diệp Tùy Phong đứng ở trước mặt Diệp Bá, lạnh nhạt nói.
Diệp Bá cúi đầu, không dám trả lời.
- Hắn làm chuyện bẩn thỉu, ngươi làm Quan chủ có biết không?
Diệp Tùy Phong chỉ vào quản sự bên cạnh hỏi.