Chương 203: Nàng Ta Chỉ Đánh Bại Tất Cả Chúng Ta Thôi
Khi rời đi vẫn còn tốt, mới hai ngày mà đã biến thành bộ dáng này.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng Hồn Hư Tử.
Hắn ta cẩn thận quan sát, trong không khí tìm được một chút khí tức quen thuộc lưu lại, giống như đúc với thủ đoạn Diệp Cầm Dao thi triển trong Thiên Địa viện lúc ấy!
Bọn hắn quả nhiên đã ra tay.
Hơn nữa nhìn hiện trường phía dưới, hai bên chắc chắn đã đánh thật, toàn lực ứng phó, nói không chừng lão tổ nào đó chôn sâu dưới mặt đất cũng ra tay!
- Đáng chết!
Sắc mặt Hồn Hư Tử âm trầm, thân thể hóa thành tia sáng, phóng về phía đại điện chưởng môn.
- Đồng Thượng Thanh, ngươi cút ra đây cho ta!
Một tiếng gầm thét vang lên trên bầu trời.
Nếu Diệp Cầm Dao bị giết hoặc bản thân nàng bị trọng thương, ảnh hưởng đến Trận Chiến Thiên Mệnh sắp tới thì hắn là tuyệt đối sẽ không tha cho Lăng Vân tông!
Hồn Hư Tử nổi giận đùng đùng đi tới đại điện chưởng môn, Đồng Thượng Thanh ngồi trên ghế cao cũng ngẩng đầu lên.
- Đồng Thượng Thanh, ngươi…
Hắn vừa chuẩn bị nổi giận lại nhìn thấy sắc mặt Đồng Thượng Thanh suy yếu, khí tức phù phiếm, ngay cả tóc cũng bạc một nửa.
Dáng vẻ này rõ ràng bản thân hắn đã bị trọng thương.
- Ngươi làm sao vậy?
Hồn Hư Tử từ tức giận chuyển thành kinh ngạc.
- Ha ha.
Đồng Thượng Thanh miễn cưỡng cười một tiếng, mặt mũi tràn đầy chán nản.
- Vấn đề này, vẫn là ngươi tự mình đi hỏi Diệp Cầm Dao thì tốt hơn.
Hồn Hư Tử nhíu mày:
- Nàng ta ở đâu?
- Đang nghỉ ngơi ở Tiên Uyển hậu sơn.
Đồng Thượng Thanh chậm rãi nói:
- Các lão tổ, sắp xếp nơi quý giá nhất Lăng Vân tông cho nàng ta.
Hồn Hư Tử lần nữa kinh ngạc.
- Các lão tổ?
Đồng Thượng Thanh nhẹ gật đầu.
- Đúng vậy.
- Bốn vị lão tổ bảo vệ Lăng Vân tông chúng ta, bảo vệ chúng ta khỏi kết cục bị hủy diệt.
- Cái gì?
Hồn Hư Tử sững sờ.
Hắn ta vốn cho rằng, nếu trêu đến Lăng Vân trưởng thượng tổ xuất thế, vậy chỉ sợ Diệp Cầm Dao sẽ phải gặp nạn.
Nhưng hiện thực lại không giống như hắn ta nghĩ.
- Nàng ta đến cùng đã làm gì?
Hồn Hư Tử hỏi.
Đồng Thượng Thanh thở một hơi thật dài:
- Không có gì.
- Nàng ta chỉ đánh bại tất cả chúng ta thôi.
Sau một lát, ở Tiên Uyển phía sau núi.
Diệp Cầm Dao ngồi bên cạnh một ao hồ thanh tịnh điều chỉnh dây đàn.
Bỗng nhiên, tâm niệm nàng vừa động, xoay đầu lại.
Hồn Hư Tử đã từ đằng xa chạy nhanh đến.
- Diệp Cầm Dao!
Hồn Hư Tử nhíu mày, nhìn nữ tử giống như không thuộc về phàm trần này, trầm giọng nói:
- Sao ngươi lại đánh Đồng chưởng môn thành bộ dáng như vậy?
- Bản nguyên sinh mệnh của hắn ta đều bị tổn thương cực lớn!
Diệp Cầm Dao quay đầu, sắc mặt bình thản đáp.
- Hắn ta muốn bắt ta, ta cũng không thể đứng đó bó tay chờ bị bắt, ngài nói đúng không?
Hồn Hư Tử bị nghẹn lời, nói:
- Nhưng ngươi cũng không thể dưới cơn nóng giận, phá hủy một nữa Lăng Vân tông được!
Hắn ta đi lên phía trước:
- Lăng Vân tông là một quân cờ quan trọng của thư viện chúng ta, nếu hủy diệt nó, tổng viện sẽ không tha cho chúng ta!
- Không, là không tha cho ngươi.
Diệp Cầm Dao mỉm cười nói:
- Hồn Hư Tử, đại nhân.
- Ta nghĩ ngươi không nên quên, ta cũng không phải là người của tổng viện, mà ta tham gia Trận Chiến Thiên Mệnh lần này cũng hoàn toàn là bất đắc dĩ.
- Quan hệ giữa chúng ta cũng không tốt như vậy.
- Cho nên.
Diệp Cầm Dao đứng dậy:
- Nếu như ngươi còn muốn ta đại diện Thư viện Thiên Phủ xuất chiến thì tốt nhất đừng lấy tư thái ra mệnh lệnh, nếu không…Ta không dám hứa chắc, tương lai sẽ còn xảy ra chuyện gì?
Diệp Cầm Dao nói xong, Hồn Hư Tử sững sờ.
Uy hiếp.
Uy hiếp trắng trợn!
Hắn ta bao lâu rồi không chính diện bị người uy hiếp?
Nữ tử gần hai mươi này lại dám?
Tay Hồn Hư Tử chậm rãi sờ về phía một viên ngọc phù che kín đường vân màu đen.
Nhưng một lát sau, hắn ta vẫn buông lỏng ra.
Diệp Cầm Dao nói không sai, trận chiến này quá quan trọng đối với thư viện, hắn ta còn có chuyện phải dựa vào nàng.
Với lại…
Không ngờ nàng lại có thể áp chế bốn vị Độ Kiếp đỉnh phong liên thủ, thực lực như thế, đừng nói những đối thủ trong Trận Chiến Thiên Mệnh kia.
Cho dù là chính hắn ta, nếu không sử dụng Thần vật thì chỉ sợ cũng khó mà đánh bại được nàng, xác suất giành giải nhất cực lớn.
- Ai.
Hồn Hư Tử thở một hơi thật dài.
- Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi một câu, không nên quá nông nỗi.
- Ở trên thế giới này, người có thực lực áp đảo chúng ta, ở đâu cũng có.
- Nếu như phong mang quá nặng, một ngày nào đó sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Diệp Cầm Dao nhẹ gật đầu.
- Đã ghi nhớ!
Hồn Hư Tử lắc đầu nói:
- Tóm lại, nếu ngươi có thể thắng lợi trong trận chiến này, chúng ta sẽ xóa bỏ mọi việc trước đây.
- Nếu như không thể… Ngươi tự giải quyết cho tốt.
Nói xong, Hồn Hư Tử nhẹ nhàng xoay người rời khỏi.
Diệp Cầm Dao đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn ta, biến mất không thấy gì nữa.
- Tỷ, hắn ta lại dám uy hiếp ngươi, chúng ta tìm một cơ hội đào hố chôn hắn ta đi.
Diệp Hiểu Hiểu từ trong hư không ló đầu ra nói.
Diệp Cầm Dao khẽ lắc đầu.
- Thật ra người này làm người làm việc cũng không tệ lắm.
- Chỉ có điều, hắn ta đã sớm quen ở trên cao nhìn xuống, có thể trong mắt hắn ta, phục tùng mới là chuyện người khác nên làm.
Diệp Hiểu Hiểu hừ một tiếng:
- Hắn ta là chưa gặp đại bá, ánh mắt quá nhỏ.
Diệp Cầm Dao cười nói:
- Ai trước khi gặp qua đại bá, ánh mắt cũng sẽ không quá lớn, đều sẽ không hiểu, người áp đảo đỉnh đầu chúng ta đến cùng xa không thể chạm đến cỡ nào.
- Đúng rồi, có phải mấy người đại bá cũng đã đến đây rồi không?
Hai mắt Diệp Hiểu Hiểu sáng lên:
- Đúng vậy!
Nàng đảo đảo tròng mắt, cười đùa nói:
- Tỷ, hay ta đi tìm bọn họ trước, ta sợ bọn họ chưa quen với cuộc sống nơi đây, chọc phải người nào không nên dây vào.
Diệp Cầm Dao im lặng, ngươi muốn đến thì đến thôi, còn tìm cớ làm gì.
- Mau đi đi, dù sao ta cũng mới nghĩ ra một đoạn từ khúc gần hoàn thiện, cần tĩnh tâm.
- Được rồi! Vậy tỷ cố lên!
Diệp Hiểu Hiểu nói xong thì vội vã không nhịn nổi xoay người một cái, biến mất ở trong hư không.