Chương 204: Sao Con Cũng Khịa Ta, Con Coi Cha Ngươi Là Nhà Giàu Mới Nổi À?
…
Uyên Thành.
- Nơi này cũng có Vạn Bảo Các!
Nhìn lầu các tráng lệ trước mặt, Diệp Long há hốc mồm.
Những năm này, hắn đi qua nhiều nơi như vậy, cho dù ở đâu cũng có thể nhìn thấy tổ chức giao dịch bảo vật này.
Quả thực kinh người.
- Vào xem thử đi.
Diệp Tùy Phong nói.
- Cha, không phải ngươi lại muốn mua toàn bộ bảo khố nhà người ta đó chứ?
Diệp Hoàng cười nói.
- Sao con cũng khịa ta, con coi cha ngươi là nhà giàu mới nổi à?
Diệp Tùy Phong bĩu môi, sau đó mang theo đám người cùng nhau đi vào.
Cùng lúc đó, ở tầng cao nhất Vạn Bảo Các.
Mấy nhân vật khí tức hết sức mạnh mẽ đang ngồi ở đây.
Một người trong đó, nếu như Cốc Vạn Tâm ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, hắn chính là chấp sự Túc Thành lúc ấy, Thẩm Thiên Minh.
Lúc ấy, Diệp Tùy Phong nhìn thấy hắn hai mươi bảy tuổi, tu vi đã đạt được cảnh giới Hóa Thần thì vẫn rất giật mình, muốn cho con cháu Diệp gia cũng đạt tới trình độ này.
Đây là một thiên tài chân chính.
Mà lúc này, sắc mặt của hắn cũng không dễ nhìn lắm.
- Ta lại khuyên các ngươi một câu.
- Liên Minh Cửu Thành là của chúng ta, tốt nhất các ngươi không nên chen chân vào!
……………
Uyên Thành, Vạn Bảo Các.
Một đoàn người Diệp Tùy Phong đi vào cũng không gây nên quá nhiều chú ý.
Bởi vì người nơi này kỳ quái hơn bọn hắn ở đâu cũng có.
Có người nhìn giống thư sinh, có người cao ba mét, cả người đầy cơ bắp, có người giẫm lên một con rùa đen, chạy tới chạy lui. Càng có người mang theo một con gà, dưới chân con gà kia còn có một quả cầu, bay qua bay lại.
- Chỗ này chênh lệch với chỗ của chúng ta quá nhiều.
Diệp Long nói.
- Tông môn quản lý tương đối lỏng lẻo, không có quá nhiều quy củ đối với các thế tục.
Diệp Khiêm giải thích nói:
- Đương nhiên, tranh đấu cũng nhiều.
Vừa nói xong, đã thấy hai tu sĩ xảy ra tranh chấp, bắt đầu xô đẩy nhau, mắt thấy đang muốn rút đao khiêu chiến thì bị thủ vệ Vạn Bảo Các thẳng tay ném ra ngoài.
Diệp Tùy Phong không thèm để ý bọn hắn, đi tới chỗ quầy hàng.
Bên này, có danh sách tất cả hàng hóa trong tầng này.
Nhìn sơ qua một chút, đều không khác Vạn Bảo Các những nơi khác là mấy, tầng một trên cơ bản đều là vật liệu Hoàng cấp, đối với Diệp gia hiện tại thì không có chút tác dụng nào.
Đương nhiên, hôm nay hắn cũng không phải đến thanh lý kho.
Sau một lát, một vật tương đối có ý tứ hấp dẫn ánh mắt Diệp Tùy Phong.
- Tiểu nhị.
Diệp Tùy Phong gọi tiểu nhị, hỏi:
- Địa Hỏa Thạch này là cái gì?
- Ngài là lần đầu đến Uyên Thành đúng không?
Tiểu nhị cười rạng rỡ, sau đó giải thích nói:
- Địa Hỏa Thạch này chính là đặc sản của Uyên Thành chúng ta, chính là bảo vật hiếm có của thiên hạ!
- Cầm tới ta xem một chút.
Diệp Tùy Phong nói.
Rất nhanh, tiểu nhị đã mang tới một viên đá màu đỏ, đưa cho Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong cầm chơi một chút, thần thức đã dò xét tra rõ ràng từ trong ra ngoài của viên Địa Hỏa Thạch này.
Nói đơn giản một chút, đó thật ra chính là một loại đá dày đặc năng lượng địa hỏa.
Loại năng lượng địa hỏa này vừa có thể rèn luyện linh khí, lại có thể cường hóa thân thể, hoàn toàn đúng là vật tu luyện rất không tệ.
Chỉ tiếc, độ tinh khiết của năng lượng trong nó cũng không cao, với lại tràn đầy khí tức cuồng bạo, nếu hấp thu quá nhiều ngược lại sẽ phản tác dụng, thậm chí đốt tổn thương thần hồn.
Nhưng phương thức tu luyện của Diệp Hoàng ngược lại là rất thích hợp hấp thu Địa Hỏa Thạch.
- Loại vật này, chắc còn có loại độ tinh khiết cao hơn.
Diệp Tùy Phong hỏi.
- Đương nhiên.
Tiểu nhị cười híp mắt, nghĩ thầm mình nhìn người không tệ, lần này gặp một khách hàng lớn, liền giải thích nói:
- Địa Hỏa Thạch trong tay ngài chỉ là hạ phẩm, ở phía trên nó còn có ba đẳng cấp trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, ngài muốn xem loại nào?
- Xem cực phẩm.
Diệp Tùy Phong nói.
- Vâng!
Tiểu nhị nói:
- Vậy mời ngài tới bên này, ta đi gọi chưởng quỹ, Địa Hỏa Thạch cực phẩm quá trân quý, ta không thể làm chủ, xin ngài thứ lỗi.
- Không sao.
Diệp Tùy Phong nói.
Sau đó, hắn đi vào trong một gian nội đường, rất nhanh, chưởng quỹ Vạn Bảo Các đã đi vào.
Hắn còn chưa lên tiếng, Diệp Tùy Phong đã mở miệng tiên:
- Lời khách sáo thì miễn đi, ta xem vật liệu một chút, thỏa mãn thì sẽ mua.
Chưởng quỹ sững sờ, sau đó lộ ra nụ cười.
Hắn thích nhất là loại người vừa sảng khoái, vừa hào phóng như vậy.
- Như ngài mong muốn.
Chưởng quỹ tiến lên, lấy ra một cái hộp nhỏ tinh mỹ.
Mở hộp ra, trong đó là một viên đá đỏ giống như thủy tinh.
Tảng đá này giống như bị nhen lửa, khí tức nóng rực đập vào mặt, làm cho nhiệt độ cả phòng đều tăng lên mấy phần.
- Khách quan, ngài cẩn thận một chút, địa hỏa trong này vô cùng cuồng bạo, có thể sẽ làm ngài bị thương…
- Ngạch…Hả
Chưởng quỹ muốn nhắc nhở Diệp Tùy Phong một chút nhưng lại không ngờ viên Địa Hỏa Thạch cực phẩm kia bị hắn trực tiếp cầm ở trong tay cũng không xảy ra chuyện gì, xem ra nhất định là người của đại tông môn.
Nhưng sau khi Diệp Tùy Phong cầm tới nó, lại nhíu mày.
Năng lượng trong Địa Hỏa Thạch cực phẩm đúng là rất tinh thuần, nói là chí bảo cũng không đủ.
Nếu đặt ở bên ngoài, có lẽ ngay cả tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng sẽ vì thế ra tay đánh nhau.
Nhưng với hắn thì loại trình độ này cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng làm củi lửa để nấu cơm mà thôi.
- Không có phẩm chất cao hơn sao?
Diệp Tùy Phong hỏi.
- Ngài không hài lòng sao?
Chưởng quỹ kinh ngạc nói.
Ở đây nhiều năm như vậy, hắn cũng coi như có kiến thức rộng rãi, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy, khách nhân không thỏa mãn với cả Địa Hỏa Thạch cực phẩm.
- Cái kia… Khách quan, có thì có, nhưng giá tiền của nó…
Diệp Tùy Phong hơi không kiên nhẫn nói:
- Ta không muốn lại nghe lời dư thừa nào nhất là về vấn đề giá cả, có thì nhanh lấy ra.
- Ai, được được!
Chưởng quỹ lau mồ hôi, ở trước mặt loại hào gia này vẫn rất có áp lực.
Một lát sau, hắn lần nữa trở về, trong tay bưng một hộp sắt đen kịt.