Chương 209: Đối Chiến Thánh Tử Lân Bằng
Rất nhanh, cây con Đại Thụ Khải Mông dần dần ảm đạm, biến mất trong tiết điểm, dù là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa sắp phi thăng đến đây cũng không cách nào tìm được nó.
- Được rồi.
Diệp Tùy Phong ném một nữa hoa sen còn lại vào không gian tùy thân, tiết điểm Thiên Đạo chính là Pháp Tắc Hỏa, cho nên mới sẽ hóa thành sông nham tương, sinh dục ra Hỏa Linh.
Trở về ném cho Diệp Hoàng dùng để tu luyện.
Mà sau khi hắn nhổ hoa sen ra, dòng sông nham tương cũng đã mất đi đầu nguồn.
Có lẽ mấy năm sau, Uyên cốc sẽ chỉ còn là lịch sử.
- Ta làm vậy có tính là đào rễ Uyên Thành hay không?
- Haha, thật vui!
…
Lúc này, phía trên Uyên cốc.
Một đoàn người Diệp Hoàng đang dồn dập dùng thủ đoạn của của mình, tìm kiếm hỏa tinh trong ngập trời địa hỏa.
Nhưng đừng nhìn Diệp Tùy Phong bắt một viên hỏa tinh chỉ đơn giản như thế.
Món đồ chơi này thật không dễ bắt, quá linh hoạt, với lại từng cái thực lực cường đại, tính tình cuồng bạo, có thậm chí có cái còn chọn tự bạo.
Diệp Long đã bị nặng một lần, bị nổ đến mặt mũi đen thui, tóc cháy mất một mảng.
Chỉ có điều, càng có tính khiêu chiến mới có thể kích thích bọn hắn tính tích cực.
Rất nhanh, đám người đã thu hoạch tương đối khá.
Ngoại trừ bọn hắn ra thì còn có mấy tu sĩ cường đại cũng đang tìm kiếm hỏa tinh.
Một đám người mặc trang phục giống nhau, ngực thêu một viên minh châu đang vây bắt một viên hỏa tinh lớn như con chim sẻ.
Từng người bọn hắn tỏa ra khí tức cường đại, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Nếu như người Trung Châu ở đây thì nhất định sẽ tránh né thật xa, vì đám người này chính là cường giả của thánh địa Thiên Tính đến từ Trung Châu, căn bản không thể trêu vào.
Người cầm đầu là một người trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng, hắn đánh trận đầu, không ngừng đánh thẳng vào hỏa tước kia, tiêu hao thể lực của nó.
Chính là người của thánh địa Thiên Tính phái tới tham gia trận chiến Thiên Mệnh, Thánh tử Lân Bằng.
Không được một lát, khí tức trên người hỏa tước đã suy yếu rất nhiều, chỉ cần một lúc nữa nhất định có thể bỏ vào trong túi.
- Diệp Hoàng tỷ mau tới đây, chỗ này có một con thật lớn!
Bỗng nhiên, một âm thanh từ đối diện truyền đến.
Ngay sau đó, một bóng người hiện ra trong tầm mắt của bọn họ.
Dáng người của nàng nhỏ nhắn xinh xắn, giữ lại một mái tóc dài màu đỏ tím, khi nàng nhìn thấy đám người Thánh địa Thiên Tính thì cũng ngẩn người.
Sau đó, nàng cười hắc hắc, đưa tay gọi ra một bọt khí màu lam, trực tiếp bao phủ hỏa tước ở trong, sau đó xoay người bỏ chạy, chỉ để lại một tiếng cười làm cho người ta cắn răng nghiến lợi.
Sắc mặt Lân Bằng âm trầm.
- Đuổi theo!
Bồ câu tới tay còn bị người cướp, hắn thật sự nuốt không trôi cục tức này.
Thế là mang theo đám người sau lưng đuổi theo.
Tốc độ bọn họ cực nhanh, một lát đã tìm được thiếu nữ kia, mà lúc này, nàng đang đưa hỏa tước kia cho một nữ tử khác.
Ở bên cạnh các nàng còn có một đám người nhìn lên rất là bất phàm.
Nhưng Lân Bằng không sợ, bọn hắn là người của Thánh địa Thiên Tính.
- Dừng lại!
Lân Bằng hét lớn một tiếng, ầm vang giáng lâm, ngay cả địa hỏa xung quanh cũng bị hòa tan mấy phần.
Xung quanh có chút tu sĩ nhìn thấy vậy thì vội vàng rời xa, nơi này mỗi ngày đều có người ra tay đánh nhau, bọn hắn cũng không muốn bị tai bay vạ gió.
- Làm gì đấy?
Diệp Hiểu Hiểu khiêu mi nói.
Vẻ mặt Lân Bằng đạm mạc.
- Đó là hỏa tinh do bản Thánh tử tìm được, nhanh trả lại đây cho ta!
Hắn quát lạnh nói, một đám người của thánh địa sau lưng hắn cũng nhìn hằm hằm, uy áp khổng lồ lập tức đập vào mặt.
- Hả?
Mấy người Lang Nữ, Vũ Hồng, Thù Diệt, Ti Thần Lan cũng trợn mắt nhìn sang, khí thế không hề yếu.
Một cỗ phong bạo cường đại lấy bọn hắn làm trung tâm quét sạch ra, trong nháy mắt tách địa hỏa ra bên ngoài, các tu sĩ khác càng liên tiếp lui về phía sau, cực kỳ hoảng sợ.
Lần này, hai bên đều là kẻ khó chơi!
Lân Bằng cảm nhận được uy thế của đối phương không yếu hơn mình, hắn hơi sững sờ, loại nơi này mà cũng có tu sĩ trẻ tuổi cường đại như thế sao?
Chẳng lẽ là thế lực khác tham gia trận chiến Thiên Mệnh?
- Các ngươi là ai?
Hắn lạnh giọng hỏi.
Diệp Hoàng đứng ở phía trước.
- Ngươi là ai?
Lân Bằng hừ lạnh một tiếng:
- Ta chính là Thánh tử của Thánh địa Thiên Tính!
Hắn câu nói này là dùng tới đạo pháp, rung động lòng người, lực uy hiếp cực mạnh.
Tu sĩ vây xem vẻ mặt từng người chấn động.
Thánh địa, đây chính là tồn tại trong truyền thuyết!
Đám người tuổi trẻ này là thật đá trúng tấm sắt rồi!
Nhưng Diệp Hoàng vẫn mặt không đổi sắc.
- Ta, thành Vân Tiêu, Diệp gia, Diệp Hoàng.
Nàng từ tốn nói.
Lân Bằng khẽ nhíu mày, hắn chưa từng nghe nói đến thành Vân Tiêu, chớ đừng nói Diệp gia gì đó.
Thật chẳng lẽ là thế lực bản thổ?
Hắn không kiên nhẫn nói:
- Mau đưa hỏa tinh cho ta, nếu không thì đừng trách ta không khách khí!
Sát ý hiện lên trong ánh mắt của hắn.
Tu sĩ không biết trời cao đất rộng, hắn giết rất nhiều.
Diệp Hoàng cười nhẹ một tiếng.
- Chúng ta bắt được chính là của chúng ta, ta cũng khuyên ngươi một câu, nhanh chóng rời khỏi để tránh máu tươi ba thước.
- Ngươi muốn chết!
Lân Bằng lập tức nổi giận, khí thế khủng bố của cảnh giới Độ Kiếp ầm vang bộc phát.
Nắm đấm màu vàng óng cùng với lực lượng khổng lồ, trực tiếp nhắm ngay một đám người Diệp Hoàng, đánh tới!
Một kích này, hắn đã nổi sát tâm!
Nhưng người trước mắt lại không lộ ra vẻ mặt kinh khủng như bình thường hắn hay gặp. Ngược lại, mang theo một chút trêu tức.
- Bang!
Một đạo kiếm quang phóng thẳng lên trời!
………….
- Ầm ầm!
Ngoài Uyên cốc xảy ra một trận động đất.
Mà nguyên do sinh ra địa chấn lại là hai tu sĩ trẻ tuổi vừa va chạm một kích mà thôi.
- Ta nhận ra, đó là người của Thánh địa Thiên Tính vừa tới Uyên Thành được mấy ngày!
- Thật đáng sợ, đám người tuổi trẻ đối diện kia lại là thuộc thế lực nào?
Vẻ mặt từng tu sĩ xung quanh kịch chấn.
Loại giao phong cấp bậc đó thật sự là quá kinh khủng!