Chương 229: Viện Trưởng Thư Viện Thiên Phủ Kinh Ngạc
Phía sau núi Thư viện, trong một biệt viện lịch sự tao nhã.
Một vị lão giả râu tóc bạc trắng, khí độ ấm áp đang ngồi phía trên chủ vị.
Chính là viện trưởng Tổng viện Thiên Phủ, Thanh Huyền Tử.
Diệp Tùy Phong và Hồn Hư Tử ngồi cùng nhau.
Nơi này là trọng địa của Thư viện, cho nên Động Nguyên cũng không vào đây mà canh giữ ở ngoài.
- Hồn Hư Tử, ngươi trở về thật là đủ bất ngờ, cũng không nói trước một tiếng.
Thanh Huyền Tử mỉm cười nói.
Vẻ mặt Hồn Hư Tử có chút xấu hổ, hắn ngược lại cũng muốn chào hỏi, nhưng ở bên cạnh Diệp Tùy Phong, hắn nào dám!
- Chuyện trận chiến Thiên Mệnh thế nào rồi?
Thanh Huyền Tử tiếp tục nói, sau đó nhìn về phía Diệp Tùy Phong:
- Hắn chính là thần tuyển giả trong trận chiến Thiên Mệnh của chúng ta sao, ừm, không tệ không tệ.
- Ngươi lại mang về cho tổng viện chúng ta một vị thiên tài hiếm có, ha ha!
Khóe mắt Hồn Hư Tử co rúm, vội vàng nói:
- Không phải vậy.
Trong lòng của hắn xoắn xuýt, không biết nên nói thế nào.
Cũng không thể nói thẳng ra là ta mang về không phải thiên tài, mà là một vị lão cha đáng sợ.
Lúc này, một cánh tay đặt lên bờ vai hắn, Diệp Tùy Phong mỉm cười nói:
- Vẫn là để ta nói cho.
Vẻ mặt Thanh Huyền Tử kinh ngạc, xem ra quan hệ giữa vị trẻ tuổi này và Hồn Hư Tử không giống trong tưởng tượng của lão lắm.
- Ta không phải là thần tuyển giả của thư viện Thiên Phủ các ngươi.
Diệp Tùy Phong trực tiếp mở miệng nói.
Sau khi hắn đi vào đã nhìn thấy.
Thanh Huyền Tử này chẳng qua là Độ Kiếp đỉnh phong bình thường mà thôi.
Lão nắm giữ một phần nhỏ pháp tắc Thần vật, tu vi không khác gì Hồn Hư Tử.
Đối với vấn đề này, Thanh Huyền Tử khẽ nhíu mày, các nói chuyện này cũng không giống bộ dáng thiên tài tuổi trẻ.
Hồn Hư Tử sợ lão ta vô tình chọc giận Diệp Tùy Phong, vội vàng nói:
- Thanh Huyền, hắn… Là một vị tiền bối.
Thanh Huyền Tử trong nháy mắt chấn kinh.
Chỉ có người dưới năm mươi tuổi mới có thể tiến vào Long Môn.
Cho nên tuổi của người này khẳng định không lớn.
Nhưng không ngờ Hồn Hư Tử lại gọi hắn là tiền bối!
Hồn Hư Tử, còn có lão, mặc dù đều là tu sĩ Độ Kiếp đỉnh phong, nhưng bọn hắn cũng không giống với những tu sĩ Độ Kiếp kỳ ở bên ngoài.
Bọn hắn từ bỏ phi thăng, dấn thân vào tiến vào trong sự nghiệp càng lớn hơn.
Người có thể được Hồn Hư Tử xưng là tiền bối, nhìn khắp toàn bộ thế giới, chỉ sợ cũng không hơn trăm người.
Những người kia đều là cường giả nắm Thần vật trong tay.
Chẳng lẽ người trẻ tuổi này cũng là một người nắm giữ Thần vật hay sao?
- Các hạ… Là có ý gì?
Giọng của Thanh Huyền Tử thay đổi, nếu như hắn là người nắm giữ Thần vật, vậy sẽ phải đối đãi nghiêm túc.
- Ta cũng không vòng vo nữa.
Diệp Tùy Phong trực tiếp nói:
- Thiên Cơ Cốc, ngươi chắc phải biết.
Thanh Huyền Tử nhíu mày, lão đương nhiên biết Thiên Cơ Cốc, đó là một thế lực vẫn luôn tận sức tiêu diệt Thần Vật khắp thế gian, chỉ điều là bởi vì thế đơn lực bạc nên đã bị đánh đến ẩn nấp rồi.
Thậm chí có người nói, Thiên Cơ Cốc đã tiêu vong.
- Mấy năm trước, ta gặp bọn họ, một người tên là Thiên Cơ lão nhân đã nói cho ta biết, thế giới này đã sắp diệt vong.
Diệp Tùy Phong tiếp tục nói:
- Đi qua điều tra của ta, hoàn toàn chính xác là có chuyện này.
- Mà ta cũng không muốn để thổ địa quê quán hoàn toàn biến thành hư vô.
- Cho nên…
Diệp Tùy Phong nhìn về phía Thanh Huyền Tử:
- Ta muốn thanh trừ toàn bộ đồ vật không thuộc về thế giới này, cũng chính là Thần Vật các ngươi nói tới.
- Cho nên, ta cần muốn gặp được người chân chính khống chế thư viện Thiên Phủ, khống chế món đồ đến từ bên ngoài kia.
Diệp Tùy Phong nói xong.
Thanh Huyền Tử đã sững sờ.
Lão nhìn Hồn Hư Tử đang yên lặng một chút, lại nhìn Diệp Tùy Phong một chút, trong lúc nhất thời có chút khó mà tiêu hóa đoạn tin tức này.
Chuyện gì vậy?
Lão vốn cho rằng thư viện vừa nhận được một thiên tài, kết quả không phải.
Không phải còn chưa tính, không ngờ hắn vừa đến đã muốn gặp người quan trọng nhất của thư viện, chính là người đứng trên đỉnh đầu cao nhất kia!
Với lại, hắn còn nói rõ, chính là vì thanh trừ nó!
Ngươi này cũng quá trực tiếp!
Loại chuyện lớn quan hệ đến vận mệnh của thế giới, chẳng lẽ không nên vắt hết óc, âm mưu tính toán tường tận, từ từ bố cục mấy ngàn năm, sau đó lại chậm rãi mưu tính sao?
Nào có ai giống như ngươi, trực tiếp đơn thương độc mã tìm tới cửa?
Thanh Huyền Tử nhất thời có chút lộn xộn.
- Ngươi… Không phải đang nói đùa chứ?
Lão ta vẫn không thể tin được lời Diệp Tùy Phong vừa nói.
- Đương nhiên là không.
Diệp Tùy Phong đưa tay, Thiên Đạo giới lập tức phát sáng, vô số thiên đạo pháp tắc ầm vang nổ tung.
Trong tầm mắt pháp tắc, Thanh Huyền Tử lập tức nhìn thấy pháp tắc Thần Vật trong đình viện đã bị đánh tan toàn bộ trong nháy mắt.
- Thật ra ta không quá ưa thích giết chóc.
Diệp Tùy Phong thu lấy Thiên Đạo giới, nói:
- Cho nên, ngươi cũng không cần đùa nghịch tâm cơ gì với ta.
- Mang ta đi bí cảnh của các ngươi, nếu như chuyện này thuận lợi thì có lẽ sẽ không xuất hiện chuyện đẫm máu gì.
Vẻ mặt Thanh Huyền Tử lúng ta lúng túng.
Có lẽ là lần đầu tiên gặp loại người đánh bài ngửa như thế này, làm cho lão ta nhất thời có chút không kịp thích ứng.
- Thanh Huyền.
Hình như là nhìn ra hắn xoắn xuýt, Hồn Hư Tử nói:
- Chuyện này đã không phải là chúng ta có thể quyết định, đi tìm đại nhân.
Thanh Huyền Tử yên lặng một hồi.
- Được rồi.
Vẻ mặt lão ta nghiêm túc:
- Ngài đã kiên trì, vậy thì đi cùng chúng ta đi.
Ý kiến, đạt thành nhất trí.
Sau một lát, mọi người đi tới chỗ sâu phía sau núi, trong một mảnh Đào Lý Viên u tĩnh.
Đào Lý Viên nhìn từ ngoài thì không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào, thậm chí đi và cũng sẽ không phát hiện cái gì.
Nhưng sau khi Thanh Huyền Tử lấy ra một cái lệnh bài thì gợn sóng trận pháp nhàn nhạt lập tức xuất hiện.
Mấy người đi vào, một nhà lá nho nhỏ thình lình xuất hiện ở trước mắt.
- Chuyện gì vậy?
Một âm thanh tràn ngập uy nghiêm vang vọng trong Đào Lý Viên.
Thanh Huyền Tử khom người nói:
- Đại nhân, có một vị tiền bối tới chơi.
Người kia không trả lời.