Chương 230: Tô Mục, Bút Linh
Bỗng nhiên, một thần niệm kinh khủng quét ngang đến, rơi vào trên thân ba người.
Diệp Tùy Phong nhếch mi lên, đạo thần niệm này thật sự là quá mạnh, gần như đã bằng một phần mười triệu của hắn!
Đã sắp bằng với thần niệm của Tuyết Nguyên Phương Bắc sau khi dung hợp.
Nó hoàn toàn vượt qua cực hạn của thế giới, chính là cái gọi là trên trần nhà!
Diệp Tùy Phong hơi khẽ nâng Thiên Đạo giới lên, khí tức pháp tắc phun trào, đây là đáp lại đối với hắn.
- Cho mời.
Người kia rút thần niệm trở về.
Diệp Tùy Phong gật đầu, sau đó đi vào nhà lá.
………
Trong nhà lá.
Một thanh niên mặc áo trắng, xõa tóc dài, khoanh chân ngồi bên cạnh cửa sổ.
Trên mặt bàn có trưng bày tứ bảo phong cách văn phòng cổ xưa, còn có một bức tranh cổ.
Trên bức tranh vẽ hoa đào và hoa lý ganh đua sắc đẹp, lại là mỗi người một vẻ, chỉ vừa nhìn qua đã làm tâm thần người ta an bình.
Diệp Tùy Phong đi đến.
- Quý khách, mời ngồi.
Trên mặt thanh niên mang nụ cười ấm áp, một chiếc ghế dùng gỗ đào lý làm thành đột nhiên xuất hiện.
Diệp Tùy Phong ngồi xuống, nhìn nam tử trước mặt, không nói gì.
Nam tử khẽ cười nói:
- Xin hỏi tính danh của quý khách?
- Diệp Tùy Phong.
Hắn trả lời.
- Tên ta Tô Mục.
Nam tử bảo:
- Ta có thể cảm nhận được, ngươi cũng là một người nhận ân trạch của Thần Vật.
Diệp Tùy Phong khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Ta cũng có thể cảm giác được, ngươi thật ra không phải là Tô Mục, đúng không?
Một lời nói kỳ quái lại làm cho sắc mặt Tô Mục trong nháy mắt đổi.
Hắn đột nhiên nhếch mi, hốc mắt đen như mực.
Ngay sau đó, pháp tắc màu đen như thực chất từ xung quanh cái ghế tản ra, hoàn toàn bao phủ Diệp Tùy Phong vào trong!
Một tiếng cười thâm trầm vang lên trong nhà lá.
- Khặc khặc.
- Thiên đạo pháp tắc đưa tới cửa chính là một bữa tiệc lớn!
Cây bút lông trên bàn trà, đằng không bay lên, ngòi bút lông bỗng nhiên nổ tung, gắn vào đỉnh đầu Diệp Tùy Phong, một lực hút cực kỳ mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện.
Ngay khi nó cho là mình đã đắc thủ thì bỗng nhiên một tiếng thở dài vang lên.
- Ai.
Gợn sóng màu xám từ vị trí của Diệp Tùy Phong dập dờn lan ra, đánh lên pháp tắc màu đen bao phủ bên ngoài.
Ngay cả đỉnh đầu bút lông cũng gặp đả kích cường liệt, vô số lông tơ đứt thành từng khúc, hóa thành phấn, bay lả tả trên bầu trời.
- Làm sao có thể!?
Vẻ mặt “Tô Mục” kinh ngạc nhìn mọi việc.
Mà sắc mặt Diệp Tùy Phong vẫn bình tĩnh như thường.
Thật ra khi hắn đi vào đã nhìn thấy, người trẻ tuổi ngồi ở trong này không có chút nhân khí nào.
Nó, chẳng qua là ý thức của chiếc bút lông kia mà thôi.
- Ngươi không làm gì được ta, nói đi, Tô Mục chân chính ở đâu?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Nhưng “Tô Mục” hình như cũng không cam lòng.
Vẻ mặt của nó trở nên dữ tợn, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Vẫn chưa xong đâu!
Nói xong, hoàn cảnh xung quanh lập tức tối sầm lại.
Qua trong giây lát, Diệp Tùy Phong đã đi vào trong một thế giới lạ lẫm.
Thế giới này này hoàn toàn do thủy mặc tạo thành, pháp tắc thiên địa đan lẫn vào nhau kia chính là một lồng giam thiên địa kinh khủng, cho dù tu sĩ cảnh giới Đại Thừa tiến vào thì chỉ sợ cũng không cách nào rời khỏi nơi này được.
- Ngươi thật không muốn nói chuyện nhẹ nhàng sao?
Nhưng Diệp Tùy Phong vẫn rất lạnh nhạt.
- Kiệt kiệt kiệt…
Đáp lại hắn chỉ có một loạt tiếng cười âm trầm.
Dãy núi thủy mặc phía xa giống như Thiên Mãng, bắt đầu nhúc nhích.
Biển cả dưới chân Diệp Tùy Phong cũng biến thành nước mực, ăn mòn mọi thứ!
- Chờ đợi thống khổ vô tận đi!
m thanh của Bút Linh vang vọng trong trời đất.
Diệp Tùy Phong không có kiên nhẫn.
- Đã như vậy, vậy thì chết đi.
Vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng, dùng tay đánh ra một chưởng, bấm tay nắm trong hư không một cái.
Trong nháy mắt, lực lượng kinh khủng đến mức làm cho người ta run sợ lập tức nổ tung!
Thế giới thủy mặc hùng vĩ dưới một trảo này vang lên âm thanh “Răng rắc”, bắt đầu nhanh chóng rạn nứt!
Chỉ trong thời gian một hơi thở, thế giới đã đến cực hạn.
- Soạt!
Một tiếng, Diệp Tùy Phong lại về trong nhà lá.
Trong tay hắn đang cầm chiếc bút lông kia.
Vẻ mặt Tô Mục lo sợ không yên, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin.
- Tiền… Tiền bối, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.
Diệp Tùy Phong cười một tiếng.
Bàn tay nhẹ nhàng dùng sức.
- Tách!
Bút lông trực tiếp gãy làm đôi!
Pháp tắc màu đen ngập trời cuồn cuộn tuông ra, trong nháy mắt đã muốn phóng lên tận trời.
Nhưng Thiên Đạo giới lấp lóe, gợn sóng màu xám giống như một chiếc lưới đánh cá bao phủ tất cả pháp tắc màu đen vào bên trong.
Sau đó, nhanh chóng áp súc.
- Không!
Bút Linh thống khổ kêu rên.
Nhưng, Diệp Tùy Phong sẽ không cho nó cơ hội.
Bút lông đến từ thiên ngoại bắt đầu tan rã, bị Thiên Đạo giới áp súc, dần dần biến thành một viên đá màu đen, rơi vào lòng bàn tay Diệp Tùy Phong.
Tô Mục trước mặt cũng bỗng nhiên bắt đầu già yếu với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Ngón tay trắng nõn dần dần khô cạn, trên mặt cũng bắt đầu che kín nếp nhăn.
Tóc dài rối tung bay loạn, hoàn toàn biến thành màu trắng.
Sau một hồi lâu, hắn chậm rãi ngẩng đầu.
Lúc này, hắn đã là một gương mặt mũi già nua, giống như dầu hết đèn tắt.
Ánh mắt của hắn buông xuống, không có chút sự sống.
Nhưng Diệp Tùy Phong có thể cảm giác được, Tô Mục chân chính đã trở về.
- Đa tạ… Tiền bối…
m thanh Tô Mục khàn khàn, yếu ớt nói.
Diệp Tùy Phong một lần nữa ngồi lại trên ghế, ném tảng đá pháp tắc trong tay vào tiểu thế giới, mở miệng nói:
- Nói một chút đi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Tô Mục dùng tốc độ chậm chạp nói chuyện, bắt đầu giảng thuật.
Toàn bộ mọi việc phải ngược dòng tìm hiểu đến bốn ngàn năm trước.
Khi đó, hắn còn là một đệ tử tạp dịch bất nhập lưu của tông môn, bởi vì thiên phú tu luyện rất kém cỏi nên mỗi ngày mỗi đêm đều phải lặp đi lặp lại việc vặt khô khan.
Ngày nào đó, Tô Mục chọc phải một vị đệ thử nội môn trong tông môn, trong lúc bị hắn truy sát đã rơi xuống vách núi.
Nhưng tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc.
Tô Mục đã rơi vào trong một sơn động, có linh quả để chữa trị thương thế của hắn, đồng thời thu được một món chí bảo.
Bút Thương Sinh.
Dù sao thì món bảo vật kia là tự xưng như vậy.