Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo

Chương 320: Tiến Sâu Vào Di Tích

Chương 320: Tiến Sâu Vào Di Tích

Rất nhanh, tên Tiên Tôn kia đã không chịu nổi, nói ra tất cả tin tức mà lão ta biết.
Bọn hắn đã tới đây vào nửa tháng trước.
Về phần tại sao tới thì lão ta cũng không được biết, chỉ là nghe theo mệnh lệnh của Tiên Đế mà thôi.
Mà lần này tiên phủ Cửu Đế đến đây có điều động bốn tên Tiên Đế cường đại, còn có trên trăm tên Tiên Tôn và Tiên Vương, đội hình có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ.
Mấu chốt nhất là, bọn hắn đến có chuẩn bị.
Hình như từ rất sớm trước đó đã xác định tình huống nơi này, chuẩn bị hồi lâu sau mới quyết định đến đây, chuẩn bị một lần cầm xuống di tích này.
- Ngươi nói quả nhiên không sai, vẫn nên điều tra một chút thì tốt hơn.
Diệp Tùy Phong nói:
- Xem ra, có lẽ bọn hắn biết di tích tiên phủ này còn sớm hơn ba người các ngươi.
Khóe miệng Liễu Như Niên không khỏi co rúm hai lần, nói:
- Đại nhân anh minh…
- Được rồi, vậy thì đi thôi.
Diệp Tùy Phong cười nói:
- Bốn Tiên Đế đã đi vào nửa tháng, nếu chúng ta còn chần chờ nữa thì chỉ sợ cơ hội uống chén canh cũng không có.
Nói xong, hắn tiện tay ném Tiên Tôn trước mặt qua một bên, giam cầm lão ta lại.
Sau đó, hắn mới phóng vào trong di tích.
Liễu Như Niên nhìn bóng lưng Diệp Tùy Phong, vẻ mặt hắn đã có chút lo lắng.
Hơn một tháng ở chung, hắn còn tưởng rằng Diệp Tùy Phong là một người nho nhã, hiền hoà, hòa ái, dễ gần.
Không ngờ hắn vẫn chưa hiểu thấu.
- Cốc tiểu thư, Diệp đại nhân luôn như vậy sao?
Liễu Như Niên hỏi.
Cốc U Lan cười nhẹ một tiếng:
- Các ngươi từ từ sẽ quen thôi.
Nói xong, nàng cũng đi theo Diệp Tùy Phong, cùng nhau tiến vào trong di tích.
Mấy người khác cũng không dám chần chờ nữa, cùng nhau bay về phía cửa vào.
………..
Trong sơn động u ám.
Diệp Tùy Phong bay nhanh về phía trước, trên đường đi còn thuận tay bắt giữ mấy Tiên Vương lạc đường.
Mấy người Liễu Như Niên cũng theo sau rất nhanh.
Một lát sau, bọn hắn đã đi tới cuối sơn động, nơi này có một ao nước tự nhiên, mặt nước trong suốt như tấm gương.
- Diệp đại nhân, di tích ngay ở dưới chân.
Liễu Như Niên nói.
Diệp Tùy Phong gật đầu, hắn cũng cảm thấy, mặt ngoài ao nước có bao trùm một tầng dao động trận pháp nhàn nhạt, ở phía sau chắc chắn có càn khôn khác.
Lại xuất hiện thêm vấn đề, sao ba người Liễu Như Niên có thể vô tình phát hiện nơi này được?
Chẳng lẽ lúc ấy, bọn hắn đều ở trong hồ nước…
Diệp Tùy Phong vứt bỏ một ít suy nghĩ kỳ quái, sau đó vung ra một vệt thần quang, rơi vào trên người Cốc U Lan.
Đó là một đạo thần quang dùng để bảo vệ, dù sao cảnh giới của nàng vẫn chỉ là Tiên Cảnh.
Sau khi làm xong những việc này, Diệp Tùy Phong trực tiếp nhảy vào trong nước, lập tức một dao động không gian thật nhỏ chậm rãi nhộn nhạo lên.
Trong chớp mắt, Diệp Tùy Phong đã đi tới một thế giới kỳ dị.
Nơi này, không phải trời cũng không phải đất.
Bên trong hư không lơ lửng từng mảnh đại lục vỡ nát, ngổn ngang lộn xộn.
Nhưng quỷ dị chính là, hình như nơi này lại không chịu ảnh hưởng của trọng lực, thậm chí còn có thể nhìn thấy, trên thổ địa lơ lửng trên trời cao còn có sinh linh đang tại nhàn nhã chơi đùa.
- Các ngươi là ai?
Bỗng nhiên, một âm thanh từ đỉnh đầu truyền tới.
Diệp Tùy Phong ngẩng đầu nhìn lên, khá lắm, ở ngay phía trên cũng lơ lửng một mảnh lục địa.
Nó móc ngược, phía trên có mấy Tiên Tôn cũng ngẩng đầu lên nhìn hằm hằm mình.
Thấy vậy, Diệp Tùy Phong giẫm mạnh chân xuống đất, thân thể hắn nhanh chóng bay lên cao.
Cùng lúc đó, búng tay một cái, đạo vận khổng lồ lập tức giam cầm toàn bộ mấy người.
Khi hắn phi hành ở trên không, bỗng nhiên trọng lực ở đây chậm rãi thay đổi, toàn bộ thân thể từ trạng thái bay lên cao, biến thành hạ xuống.
Nếu tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ cắm đầu trên phiến lục địa kia mất.
Diệp Tùy Phong vội vàng thay đổi tư thái, đáp xuống bên cạnh đám người này.
Trong mắt mấy người mang theo phẫn nộ và hoảng sợ, mặt đỏ lên, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Diệp Tùy Phong không để ý tới bọn hắn, nhìn xung quanh một chút, phía trên mảnh này lục địa còn có vài toà lầu các đổ sụp, khắp nơi đều là trận pháp hỗn loạn.
Mà vừa rồi, đám người này chính là đang phá giải trận pháp, tìm kiếm bảo vật có thể tồn tại trong đó.
Lúc này, mấy người Liễu Như Niên cũng bay tới.
- Đại nhân, nơi đây là ngoài di tích, vật chúng ta muốn tìm còn phải thâm nhập vào trong.
Liễu Như Niên nói.
Diệp Tùy Phong gật đầu, sau đó hơi vươn ngón tay, điểm trong hư không mấy lần.
Trận pháp hỗn loạn khắp nơi lập tức bị quét sạch sành sanh.
Sau đó, hắn vẫy tay, đủ loại vật liệu lập tức bay tới.
Có bình, có lọ, có trường kiếm, có pháp bảo, còn có cả bảo giáp.
Diệp Tùy Phong tùy tiện bắt lấy một bình nhỏ, nhẹ nhàng chạm vào nhưng bình ngọc này lại lập tức hóa thành bột phấn, biến mất không thấy gì nữa.
Mấy viên đan dược tròn trịa cũng xuất hiện ở trước mắt.
Nhưng hắn rất nhanh đã nhận ra, loại đan dược này chẳng qua là vật liệu tu luyện mà các tu sĩ cấp thấp sử dụng ngày thường mà thôi.
Về phần những pháp bảo kia thì phẩm cấp cũng đều không cao, nhìn ra được, đây chắc là nơi ở của đệ tử bình thường ở trong tiên phủ trước kia.
Mà tất cả pháp bảo và đan dược, cũng bởi vì thời gian quá xa xưa, không có phòng hộ, thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở đã liên tiếp giải thể, hóa thành bột phấn.
- Đi thôi.
Diệp Tùy Phong đã mất đi hào hứng, dựa theo phương hướng Liễu Như Niên nói, bay về phía chỗ sâu trong di tích.
Trên đường đi, khắp nơi đều là cảnh tượng tương tự, nơi này trọng lực mất cân bằng, quy tắc mất cân bằng, toàn bộ đều là cảnh tượng hỗn loạn.
Với lại, càng đi vào trong, hỗn loạn sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, có đôi khi, thậm chí sẽ xuất hiện tình huống hai mảnh lục địa xen kẽ với nhau, rất là kỳ lạ.
Đương nhiên, hắn còn gặp rất nhiều người của tiên phủ Cửu Đế, bọn hắn đang cẩn thận tìm kiếm nơi có khả năng xuất hiện bảo vật.
Không chờ bọn hắn nói năng lỗ mãng, Diệp Tùy Phong đã sớm giam cầm tất cả mọi người, hắn không muốn giết người vô duyên vô cớ, cũng không muốn bị người khác mắng chửi mình.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất