Chương 337: Sao Diệp Đại Nhân Lại Để Ý Một Trấn Nhỏ Như Thế!?
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày.
Nếu như hắn không nhớ lầm, chỗ đảo Phi Tiên của Vân Tiêu giới chính là ở gần Nam Hoang.
Thành Phi Tiên càng được xưng là thành đứng đầu Nam Hoang.
Nếu quả thật có yêu thú quấy phá thì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đối với người của trấn Vân Tiêu, còn có tộc nhân có thể phi thăng lên Tiên giới.
- Ở Nam Hoang của đại vực Thái Khôn có từng xuất hiện tình huống tương tự hay không?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Văn Xương Tiên Đế lắc đầu:
- Nơi đó cách đại vực Thái Cấn quá xa, ta không thể nắm được thông tin chi tiết.
- Nếu như ngài muốn biết, bây giờ ta sẽ ra ngoài hỏi thăm một chút.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Nhưng sau đó, hắn lại gọi Văn Xương lại.
- Như vậy đi, hiện tại số lượng tiên pháp cũng đã không sai biệt lắm, số lượng di vật Thần Triều ở bên ngoài cũng càng ngày càng ít, ngươi tạm thời trước tích lũy lấy.
- Sau đó, ngươi đi đại vực Thái Khôn một chuyến, đến một nơi tên là Tiên phủ Thần Võ.
- Ở phía Nam của Tiên Phủ có một tòa thành Phi Tiên, nơi đó giáp giới với Nam Hoang.
- Trong thành Phi Tiên, có một nơi tên là trấn Vân Tiêu, ngươi đi xem một chút, nếu có khó khăn thì ra tay trợ giúp.
Người mạnh nhất trấn Vân Tiêu chính là trấn chủ Đồ Chính, cũng tu vi cũng chỉ là Đại La Kim Tiên mà thôi.
Nếu như thủy triều ma thú mãnh liệt tới thật thì sẽ không có chút khả năng chống cự.
Để Văn Xương Tiên Đế qua đó, ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho tính mạng của bọn hắn.
Diệp Tùy Phong suy nghĩ, lại nói:
- Nếu bên kia không có vấn đề gì thì ngươi lại đi tìm Tiên Đế của nơi đó, cũng chính là Thần Võ Tiên Đế.
- Hắn đang giúp ta điều tra một việc, ngươi cũng đi xem một chút, nếu có gì cần trợ giúp thì tận lực phối hợp với hắn.
Nói xong, Diệp Tùy Phong lấy ra một ngàn tỷ tiên thạch, ném cho Văn Xương Tiên Đế.
- Những tiên thạch này ngươi cầm đi, công với một ngàn tỷ mà hơn nửa năm trước đưa cho ngươi, cũng đủ dùng rồi.
- Nên xài thì xài, nhìn thấy đồ tốt thì mua, đừng làm phiền đến ta.
Diệp Tùy Phong vẫn rất thích tên tiểu tử Thần Võ Tiên Đế này.
Tiểu tử này làm việc tận tâm tận lực, Diệp Tùy Phong đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn.
Văn Xương vội vàng chụp được túi trữ vật, nhìn tiên thạch sáng loáng trong đó, đầu óc choáng váng.
Nếu như hắn nhớ không lầm, người đứng đầu bảng thần hào của Hư Giới cũng chỉ hơn một ngàn triệu tiên thạch mà thôi.
Mà bây giờ, trong không gian trữ vật của hắn, có lại gần 2000 tỉ…
Chuyện này quả thực, không cách nào dùng lời nói để diễn tả tâm tình của hắn lúc này.
Ngài đến cùng có bao nhiêu tiền!
Tinh thần Văn Xương Tiên Đế trở nên hoảng hốt.
Diệp Tùy Phong đứng ở bên cạnh ngọn núi bùn đất, đang nghĩ có nên gửi một tin tức cho Thần Võ Tiên Đế, xem tình huống gần đây thế nào hay không.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, hắn vẫn từ bỏ.
Thần kinh của tiểu tử này quá mẫn cảm, với lại có chút sợ mình.
Mỗi lần hai bên trò chuyện hắn đều cảm thấy mình giống như quỷ đòi mạng.
Cho nên vẫn không tăng thêm phiền não cho hắn thì tốt hơn.
Diệp Tùy Phong hít một hơi thật dài, vươn người đứng dậy, đi tới bên cạnh sào huyệt Thiên Đạo.
Tiểu Hắc cuộn thành một đoàn, đang nằm ngáy o o ở trong đó, chỉ sợ bị ai đó bắt trộm đi bán cũng không biết.
Chỉ có điều, Diệp Tùy Phong có thể nhìn thấy, thân thể Tiểu Hắc đang nhanh chóng xảy ra thay đổi.
Đó là một loại thăng hoa, chắc chắn không bao lâu nữa thì nó sẽ có thể tiến thêm một bước.
Thế giới Vân Tiêu cũng sẽ nhờ đó mà đi vào hàng ngũ Thiên Tiên giới.
- Ai, phải xây phòng cho hài tử.
Diệp Tùy Phong ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc phân tích đường vân trên trận pháp sào huyệt Thiên Đạo, sau khi làm xong việc này thì hắn sẽ làm cho Tiểu Hắc một căn phòng khác thật thoải mái.
…
Ở Đông Hoang.
Văn Xương Tiên Đế bay ra khỏi cửa vào bí cảnh.
Lúc này, đầu hắn vẫn còn đang ông ông, hơn nghìn tỷ tiên thạch, lực trùng kích thật sự quá mạnh.
Sau một hồi lâu, hắn mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
- Tiên phủ Thần Võ, thành Phi Tiên, trấn Vân Tiêu,
Văn Xương trầm ngâm nói:
- Sao Diệp đại nhân lại để ý một trấn nhỏ như thế, chẳng lẽ, nơi đó có tiểu tình nhân ngài ấy bao nuôi sao?
- Được rồi, vẫn là đi nhanh thôi.
- Hiện tại, các nơi của Tiên giới đều đã xuất hiện thú triều, nếu trấn Vân Tiêu thật xảy ra vấn đề…
- Ta rốt cuộc đã trải nghiệm được cảm giác của người có nhiều tiền!
………
Đại vực Thái Khôn, biên hoang phía Nam.
- Tiểu Nhiên, chạy mau!
Hai tu sĩ, một nam một nữ đang nhanh chóng chạy trốn trong vùng núi hoang dã.
Bọn hắn là tu sĩ bình thường, ngay cả tu vi Tiên Nhân cũng chưa đạt tới, không cách nào phi hành, chỉ có thể chạy trên mặt đất gập ghềnh.
Nữ tử tên là Tiểu Nhiên rất rõ ràng đã bị thương, hơi theo không kịp tốc độ của nam tử phía trước.
Mà sau lưng bọn hắn đang có mười mấy con Mèo Yêu màu đen, hình thể còn lớn hơn con báo bình thường, tốc độ cực nhanh.
Trong mắt bọn chúng hiện ra ánh sáng màu xanh lục, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Nhiên chạy chậm phía sau.
Rất nhanh, một con mèo yêu đã đuổi theo, nhào về phía Tiểu Nhiên, móng vuốt sắc bén lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, cái miệng tràn đầy huyết tinh đã tới gần cổ của Tiểu Nhiên.
- Phanh!
Một thanh trường đao, chém lên trên móng vuốt của Miêu yêu, máu tươi bắn tung tóe, đánh lui nó.
Nam tử vẫn quay đầu lại, hắn vội vàng đỡ Tiểu Nhiên dậy, tiếp tục chạy về phía trước, nhưng tốc độ của hắn hiển nhiên đã chậm hơn rất nhiều.
- Vương sư huynh, chính chạy trước đi, nếu như vậy, cả hai chúng ta đều sẽ không ai chạy thoát được!
Vẻ mặt Tiểu Nhiên tái nhợt, lớn tiếng nói.
- Im miệng!
Vương sư huynh quát lạnh một tiếng.
- Chạy thêm chút nữa chúng ta sẽ tới thành Phi Tiên, nơi đó có đại nhân Tiên Vương tọa trấn, vô cùng an toàn!
- Chúng ta chỉ còn lại ngươi, cho dù như thế nào, ta cũng sẽ không bỏ lại ngươi!
Vẻ mặt hắn kiên nghị, bộc phát ra tiềm năng lớn nhất, chạy vọt về phía trước.
Nhưng tốc độ của Mèo Yêu thật sự quá nhanh.