Chương 338: Nam Hoang Đại Loạn
Một một lát sau, lại có mấy con to con lớn vượt qua bọn hắn, ngăn chặn ở phía trước mặt.
Sau lưng, mười mấy con Mèo Yêu cũng theo sát phía sau.
Hai người bọn hắn đã bị bao vây.
Vương sư huynh thả Tiểu Nhiên xuống, hai người dựa lưng vào nhau, cầm một đao một kiếm trong tay, ngưng thần đề phòng.
Nhưng thật ra, trong lòng bọn hắn hiểu rõ, hôm nay, bọn hắn sẽ tuyệt đối không cách nào chạy thoát.
- Tiểu Nhiên, thật xin lỗi.
Ánh mắt của Vương sư huynh buông xuống, hắn vẫn không thể nào vệ được tính mạng của hai người.
- Vương sư huynh, đừng nói như vậy.
Vẻ mặt Tiểu Nhiên càng thêm tái nhợt, lại chậm rãi lộ ra một nụ cười thoải mái.
- Nếu có kiếp sau, ta nguyện ý vĩnh viễn bồi ở bên cạnh ngươi.
Bọn hắn tựa lưng vào nhau, mặc dù không nhìn thấy mặt của đối phương, lại có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của nhau.
Có người mình yêu nhất ở bên cạnh.
Chết có gì đáng sợ!
Vương sư huynh bỗng nhiên cất tiếng cười to:
- Tới đi, bọn súc sinh chết tiệt các ngươi!
- Cho dù lão tử chết cũng phải kéo theo mấy đệm lưng!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng.
Mà cùng lúc đó, mấy con mèo kêu to một tiếng, bỗng nhiên nhào tới.
Hai tu sĩ lập tức loạn chiến với mười mấy yêu thú.
Máu tươi bắn ra khắp nơi, căn bản không phân rõ đến cùng là người hay thú.
Hai người Vương sư huynh và Tiểu Nhiên phối hợp ăn ý, không ngờ lại thật giết vài con Miêu yêu.
Chỉ có điều, trên người của bọn hắn cũng đã có thể rất nhiều vết thương, máu tươi càng điên cuồng chảy ra.
Theo thời gian trôi qua, thắng lợi đã dần dần nghiêng về một phía.
Tiểu Nhiên lần nữa bị yêu thú đánh trúng, ngã trên mặt đất, mà Vương sư huynh trong lúc tâm thần đại loạn cũng bị đánh trúng liên tục mấy lần, nghiêng ngã xuống đất.
Lúc này, hắn đã không còn chút sức nào, chỉ có thể giãy dụa cầm tay Tiểu Nhiên.
Bọn hắn nhìn nhau cười một tiếng, thản nhiên đối mặt với sinh tử.
Xung quanh, mấy con Mèo Yêu còn sống liếm môi, từng bước một lại gần.
- Đùng!
Bỗng nhiên, số đạo lôi đình màu vàng từ trên trời giáng xuống, trong chớp mắt đã rơi vào trên người mỗi một con yêu thú.
Lôi đình đó quá cường đại, trong nháy mắt đã đánh ngã tất cả Mèo Yêu xuống đất, bốc lên khói xanh, biến thành từng thi thể.
Một bóng người từ trên bầu trời, chậm rãi rơi xuống.
- Tiên… Tiên nhân?
Vương sư huynh trừng tròng mắt, cảm xúc phức tạp lập trức xông lên đầu, nghiêng đầu một cái, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- Ai.
Người kia rơi trên mặt đất, nhìn gương mặt lại rất trẻ.
Nếu như Diệp Tùy Phong ở nơi này thì nhất định sẽ nhận ra, chính là người mà tiếp dẫn đã mình lúc đó, Giang Niệm.
Giang Niệm nhìn hai tu sĩ nằm sấp trên mặt đất, nhưng hai tay vẫn nắm thật chặt, trong lòng âm thầm cảm thán.
Người, thật là một loại sinh vật phức tạp.
Yêu thú xâm lấn đã trôi qua hơn mấy tháng, hắn nhìn thấy quá nhiều tình người ấm lạnh ở ngoài thành Phi Tiên.
Thời khắc sinh tử, có người bội bạc, có người tham sống sợ chết, còn có người trở mặt thành thù.
Nhưng cũng có người, hy sinh vì nghĩa, có người kiên cường bất khuất, có người thề sống chết mà chiến.
Đôi nam nữ trước mắt này chính là cái sau.
Giang Niệm phất phất tay, nâng hai người lên, sau đó quay người bay về phía thành Phi Tiên.
Không được một lát, hắn đã đi tới ngoại thành thành Phi Tiên.
Chỉ có điều, ngoại thành phồn hoa trước kia, bây giờ trên cơ bản đã rỗng tuếch.
Phần lớn người đều bị thành Phi Tiên điều đi, chạy tới khắp nơi đợi loạn yêu thú lắng lại rồi về.
Còn lại một chút cũng bị di chuyển vào nội thành, bởi vì nơi đó có trận pháp cường đại bảo hộ.
Nhưng Giang Niệm vẫn đi tới trấn Vân Tiêu trước kia.
Trong trấn không có một ai, nhưng hắn đã quen với chuyện này, tự lo bay về phía trước, cuối cùng đi vào trong một biệt viện ưu nhã.
Đình đài lầu các, giả sơn nước chảy, hoàn cảnh ưu nhã.
Nơi này chính là khu phòng ở mà Diệp Tùy Phong mua một năm trước đó.
Thời gian một năm, Giang Niệm đã bố trí nơi này cực kỳ đẹp, giống như một mảnh thế ngoại đào nguyên.
Hắn tiến vào viện, thả hai người xuống, sau đó lấy ra một chút thuốc chữa thương, cẩn thận đắp lên cho bọn hắn.
Hai người nhìn qua rất thảm, thật ra cũng không gặp phải vết thương trí mạng, chỉ là kiệt ức mà thôi.
Dưới Tác dụng của thuốc chữa thương, không đến một lát, bọn hắn sẽ tỉnh lại.
- Đa tạ ân cứu mạng của đại tiên!
Vương sư huynh quỳ xuống đất.
Tiểu Nhiên cũng quỳ xuống theo, bái tạ Giang Niệm.
Giang Niệm phất phất tay:
- Không cần để ý.
Sau đó, hắn chỉ về phương hướng nội thành.
- Các ngươi trước điều trị một chút, sau đó theo phương hướng này, một đường hướng về phía trước chính là cửa vào nội thành thành Phi Tiên.
- Đến nơi đó, tự nhiên có người tiếp ứng các ngươi.
Nói xong, Giang Niệm chuẩn bị rời khỏi.
Bên ngoài, còn có thật nhiều người tương tự với bọn hắn, sinh mệnh đang gặp nguy cơ sớm tối.
- Đại tiên!
Vương sư huynh bỗng nhiên gọi Giang Niệm lại, cung kính nói:
- Xin hỏi tục danh của đại tiên, ân cứu mạng, ngày sau Vương Sâm nhất định sẽ báo đáp!
Giang Niệm yên lặng một lát, sau đó nói:
- Giang Niệm, người của thế giới Vân Tiêu.
- Báo đáp thì không cần, sau này cố sống tốt là được.
Nói xong, hắn trực tiếp bay lên, nhẹ nhàng rời khỏi.
Vẻ mặt Vương Sâm và Tiểu Nhiên trở nên nghiêm nghị, hai người nhớ kỹ cái tên này, Giang Niệm, còn có Vân Tiêu giới.
Ngoài trạch viện, Giang Niệm bay ra.
Lúc này, một bóng người cao to ra hiện ở trước mặt của hắn.
- Trấn chủ?
Giang Niệm vội vàng khom người.
Người tới chính là Đồ Chính, hắn khoát tay nói:
- Ngươi không cần đa lễ.
Hắn nhìn trạch viện sau lưng Giang Niệm, khẽ thở dài:
- Ngươi vẫn không định vào nội thành sao?
Giang Niệm gật đầu nói:
- Ta đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc tốt khu nhà này, nếu như vứt bỏ nó thì ta sẽ thành loại người gì?!
Đồ Chính lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Tiểu Giang, đối với Diệp đại nhân thì khu nhà này không là gì đâu.
- Huống hồ hiện tại đang trong loạn cục, nó đã mất đi giá trị lúc đầu.
- Mà bây giờ, ngươi đã thành Thiên Tiên, chính là cơ hội lập công rất tốt, không thể lãng phí thời gian ở đây.