Chương 363: Muốn Vào Nhà Ta, Đi Cửa Chính Là Được Rồi
- Cha, chúng ta có đi đến chiến trường mười giới vực bên kia hay không, hiện tại nơi đó rất náo nhiệt.
Tiểu Hắc nói.
Diệp Tùy Phong cất ngọc phù vào, lắc đầu nói.
- Về đại vực Thái Khôn trước đã, đã hai năm rồi, thế giới Vân Tiêu cũng sắp có tu sĩ phi thăng lên tới.
Sau đó, hắn lại chuyển về phía ba người Liễu Như Niên, hiện tại, bọn hắn đã thành công trở thành Tiên Đế.
- Các ngươi cũng cùng đi theo ta thôi.
Mấy người Liễu Như Niên nhất thời khom người.
- Cẩn tuân Diệp chủ phân phó!
Bọn hắn sớm đã triệt để quy tâm.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, sau đó vỗ tay phát ra tiếng làm cho Thanh Điểu tỉnh lại.
- Cho ngươi hai lựa chọn.
- Thứ nhất: Trở thành tọa hạ của ta, ngàn năm sau sẽ thả ngươi tự do.
Lúc này, đầu Thanh Điểu vẫn còn có chút ngơ ngác, nghi ngờ nói:
- Cái thứ hai thì sao?
Tiểu Hắc đảo một vòng, tiến đến bên tai của nó:
- Ta khuyên ngươi nên trực tiếp từ chối lựa chọn thứ nhất đi, như vậy thì ta sẽ được cảm nhận phong thái của đầu bếp đệ nhất thiên hạ rồi, hắc hắc.
Thanh Điểu sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được, trong nháy mắt nó sợ hãi tột cùng.
- Nguyện cống hiến năng lực cho đại nhân!
Không phải chính là một ngàn năm sao, mình bình thường ngủ một giấc cũng phải hơn trăm năm rồi.
Mặc dù có chút mất thân phận, nhưng dù sao cũng tốt hơn bị bị nhổ lông, lột da, cho vô nồi!
………
Phía Nam của Tiên phủ Thần Võ, thành Phi Tiên.
Thành trì này nằm ở phía Nam của Tiên Phủ, là một thành lớn đứng hàng đầu.
Bình thường ở đây có hơn chục triệu người định cư cuộc sống, cực kỳ phồn vinh.
Nhưng sau khi Yêu Linh nhất tộc xâm lấn thì chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đã trở thành một mảnh hoang vu.
Từ trên nhìn xuống, kiến trúc sụp đổ, đại lộ đứt gãy, không có bất luận dấu chân người, chỉ còn lại một đống tường đổ thê thảm.
Lâu lâu còn có vài con yêu thú cường đại từ trong lầu các sụp đồ cuồng hống hù dọa hòn đá bay loạn.
Bọn chúng là ở trong đó tìm kiếm những bảo vật có thể còn sót lại ở đây.
Chỉ tiếc, mặc dù người của thành Phi Tiên đi rất vội vàng, nhưng nhờ có Tiên Phủ an bài thứ tự nên trên cơ bản mang đi toàn bộ vật quý trọng, chỉ để lại một chút cơm thừa rượu cặn.
Nhưng, mọi thứ đều có ngoại lệ.
Ở lệch vị trí trung tâm của thành Phi Tiên có một tòa trạch viện vẫn bình yên ở chỗ này, từ ngoài nhìn vào gần như không tổn hại chút nào, so với phế tích xung quanh thì lộ ra khác biệt hết sức rõ ràng.
Lúc này, mấy con yêu thú khí tức cực kỳ đáng sợ đang lơ lửng trước mặt trạch viện, nhìn chằm chằm vào trong.
Dẫn đầu là một gia hỏa đầu người thân báo kỳ quái, cả người hắn bắn ra kim quang, áo choàng rộng và trên mặt đều có đường vân cùng loại với tiền.
- Chuột, ngươi xác định trong này có bảo vật sao?
Báo gấm lên tiếng hỏi.
- Không sai, Báo Thần.
Bên cạnh, một con chuột to lớn phát ra âm thanh lanh lảnh.
Toàn thân con chuột màu xám, nhìn qua giống như là một con chuột nhắt bình thường, nhưng ở chóp mũi của nó có một viên bảo thạch lập loè tỏa sáng.
- Ta có thể cảm ứng được, mảnh gia viên này có chí bảo trấn áp, thậm chí ngửi thấy sức mạnh tạo hóa cực kỳ nồng đậm.
Nó híp mắt nói.
Báo Gấm lộ ra ánh mắt suy tư.
Sau khi Yêu Linh tộc toàn diện xâm lấn Tiên phủ Thần Võ, thành Phi Tiên là bộ hạ của nó đánh hạ.
Thật ra cũng không gọi được đánh hạ, bởi vì khi đó, người trong thành Phi Tiên đã rút đi toàn bộ, chỉ để lại một đống trận pháp kỳ dị, để bọn chúng còn ăn thiệt thòi nhỏ.
Cho nên Yêu Linh tộc dưới sự tức giận mới đưa phá hủy toàn bộ thành trì.
Bọn chúng có thể tuỳ tiện đánh nát phủ thành chủ, nhưng lại ăn quả đắng khi gặp trạch viện trước mặt này.
Mặc cho bọn chúng sử dụng thủ đoạn cường đại cỡ nào cũng không thể phá vỡ phòng ngự phía ngoài của nó.
Lúc đương thời, một vị Yêu Tôn cường đại muốn cưỡng ép xông vào, kết quả bị phản phệ cực kỳ nghiêm trọng, kém chút ngay cả mệnh cũng nhét vào nơi này.
Sau đó, yêu linh tộc lập tức coi trọng nơi này hơn, tạm thời coi trạch viện này là cấm khu, chuẩn bị chờ đợi sau khi triệt để đánh hạ Tiên phủ Thần Võ mới tính sau.
Nhưng Báo Gấm lưu lại một ánh mắt, nó vụng trộm tìm tới một vị lão tổ Tầm Bảo Thử, bản thân có thực lực gần với Yêu Đế, mà năng lực tìm kiếm bảo vật lại càng nghịch thiên.
Có nó dò xét, quả nhiên, trong nội viện này có tồn tại chí bảo bất phàm.
- Nếu bản tọa thuận lợi cầm được bảo vật thì nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.
Báo gấm nói.
- Báo Thần nói quá lời, có thể phân ưu giúp ngài là phúc phận của tiểu nhân.
Tầm Bảo Thử cười híp mắt nói xong, chỉ có điều, trong lòng của nó lại oán thầm một phen.
Đại vực Nam Hoang, người nào không biết Báo Gấm ngươi xem tài như mạng, đừng nhìn hiện tại ngoài miệng nói hay lắm, đến lúc đó, có lẽ tối đa cũng chỉ cho một ngàn viên tiên thạch, còn không bằng mình đi ra ngoài đi nhà vệ sinh nhặt tiền lẻ.
Mấy Yêu Linh lại thương lượng một phen.
Sau đó, Báo Gấm bắt đầu một mình phá trận.
Nó chính là Yêu Linh Đại Đế thực sự, thủ đoạn của bản thân đương nhiên rất bất phàm.
Mặc dù pháp trận xung quanh Trạch viện rất cường đại, nhưng còn chưa tới mức có thể làm nó bó tay.
Chỉ trong chốc lác nó đã phá vỡ trận pháp tầng ngoài cùng.
Nếu cứ teo tốc độ như vậy thì chỉ cần không đến năm ngày nữa là nó có thể phá vỡ pháp trận và xông vào trong.
Trong mắt Báo Gấm lấp lóe tinh quang, hai tay múa ra huyễn ảnh, đạo vận liên tục ba động.
Nó đã hoàn toàn tắm trong quá trình phá trận.
- Ngươi đang làm gì đó?
Bỗng nhiên, một âm thanh thản nhiên vang lên bên tai nó.
Báo gấm lập tức giật mình, đột nhiên quay đầu.
Nó chỉ thấy một nam nhân đang đứng chắp hai tay sau lưng, trôi lơ lửng đứng ở bên cạnh mình, mặt mũi đang nở nụ cười ấm áp.
Báo gấm giật mình, sao nơi này lại đột nhiên xuất hiện một tu sĩ nhân tộc, làm sao hắn có thể đột phá đại quân Yêu Linh tộc?
Với lại, sao nhân loại này có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện bên cạnh mình?
- Muốn vào nhà ta, đi cửa chính là được rồi…
Diệp Tùy Phong cười nhẹ một tiếng.