Chương 367: Diệp Đại Nhân, Đã Trở Về.
Thần Võ càng thêm nghi ngờ, lúc trước, khi mình đưa ra kế hoạch tác chiến luôn bị hai người này phê là không đáng một đồng, như tiểu hài tử chơi bùn.
Nhưng những ngày gần đây, bọn hắn bỗng nhiên thay đổi thành bộ dáng khác, cho dù mình có làm gì cũng vỗ tay khen hay, quá kì quái.
Thần Võ nghĩ đi nghĩ lại, lập tức sợ hãi cả kinh.
- Ta nói các ngươi… Sẽ không phải đã đầu nhập vào dưới trướng Hư Dương chứ!?
Vẻ mặt hắn kịch chấn.
Gần đây, hai người này thật sự là qua loa đến thái quá, căn bản cũng không có ý \ xuất lực, rất khó không làm cho Thần Võ liên tưởng đến bọn hắn đã phản bội mình.
Văn Xương nhìn Mộc Vinh một chút, vẻ mặt hắn có chút bất đắc dĩ.
- Hay là chúng ta nói cho hắn biết đi?
Mộc Vinh nói.
Vẻ mặt Văn Xương xoắn xuýt, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Hai người biểu hiện như vậy làm cho Thần Võ càng hãi hùng khiếp vía, hắn sợ mình lại bị bán.
Văn Xương xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Thần Võ, mặt không biểu tình.
Trong ánh mắt khẩn trương và phức tạp của Thần Võ, hắn hắng giọng một, chậm rãi nói.
- Thần Võ lão đệ, chuyện cho tới bây giờ, chúng ta không thể không nói cho ngươi một sự thật, có lẽ sẽ có chút khó tiếp nhận.
- Sau khi nghe xong, ngươi cũng đừng trách chúng ta không nói trước với ngươi, cho dù như thế nào, chúng ta cũng là chiến hữu đã cùng nhau kề vai chiến đấu.
- Ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Giọng của Văn Xương nghiêm túc làm cho trái tim của Thần Võ sắp nhảy đến cổ họng.
Sau đó, Văn Xương chậm rãi nói.
- Diệp đại nhân, đã trở về.
Hoàn cảnh đột im lặng thật lâu
Thần Võ:?? @ ¥ @!!
………
Ở trong tiên điện, một tiếng hét thật lớn vang vọng khắp đại điện.
- Ngươi nói cái gì?
Thần Võ bạo phát, đỏ bừng cả khuôn mặt, nắm lấy cổ áo của Văn Xương, điên cuồng phun nước miếng.
- Diệp đại ca thật sự đã trở về rồi sao?
Lúc này, hắn có chút điên cuồng.
Văn Xương quay đầu đi chỗ khác, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
- Đúng vậy, từ một tháng trước hắn đã xuất quan, khoảng mười ngày trước đã trở về Tiên Phủ, chỉ có điều vẫn chưa đến đây mà thôi.
Văn Xương nói.
Thần Võ trừng tròng mắt:
- Ngươi không lừa ta chứ?
- Không có, là thật.
Vẻ mặt Văn Xương có chút bất đắc dĩ.
Thần Võ nắm lấy cổ áo của Văn Xương, sửng sốt một hồi lâu.
Sau đó, bỗng nhiên một tay đẩy hắn ra, ngửa mặt lên trời cười to.
- Ha ha ha…
- Rốt cục đã trở về, tiểu lão thiên gia của ta, thời gian khổ cực của ta đến cùng cũng qua rồi!
Hắn đi tới đi lui trong đại điện, tâm trang lúc này của hắn thật sự không cách nào dùng từ ngữ để hình dung.
Qua một hồi lâu sau, hắn mới dần dần khôi phục một chút lý trí.
Hắn đi đến trước mặt Văn Xương, bỗng nhiên dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm bọn hắn.
- Khó trách bắt đầu từ một tháng trước, các ngươi đã không còn lo lắng nữa, cũng không quá để ý đối với chuyện chiến đấu, làm nửa ngày, thì ra các ngươi đã sớm biết trận chiến này tất thắng!
Văn Xương và Mộc Vinh liếc nhau, không thể phủ nhận.
- Nói như vậy, hai người các ngươi đã sớm biết Diệp đại ca trở về.
- Vì sao không nói cho ta?
Thần Võ cả giận nói.
Văn Xương bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này là đại nhân cố ý dặn dò, ngài ấy muốn một mẻ hốt gọn đại quân Yêu Linh và sáu Tiên Đế.
- Sở dĩ không nói cho ngươi là lo lắng ngươi quá kích động, làm ra những hành động kỳ quái, hù bọn hắn sợ chạy mất.
Mộc Vinh cũng gật đầu nói:
- Nhưng bây giờ đã không sao rồi, bọn hắn đã liên hợp lại chuẩn bị khởi xướng tổng tiến công, chắc chắn sẽ không chạy được.
Thần Võ nghe bọn họ nói như vậy, vẻ mặt hắn lập tức lộ rõ không cam lòng.
- Ta ổn trọng như thế, sao có thể làm ra hành động kỳ quái gì chứ?
Hắn hừ hừ hai tiếng, nhưng rất nhanh đã bị vui sướng lấp đầy.
- Ha ha, có đại ca ở đây, Yêu Đế Tiên Đế gì đó đều là cặn bã!
- Lão bất tử Hư Dương chó má, mấy lão Tiên Đế chó má kia, xem lần này ngươi còn có thể phách lối nữa không, ha ha ha…
Thần Võ thoải mái cười to.
Văn Xương nhìn hắn, không biết nói gì cho phải, đầu óc của gia hỏa này có bình thường hay không vậy, hai câu này lại cũng mắng chung cả hai người bọn hắn vào nữa.
- Ngươi vẫn nên xem lại nhìn kế hoạch chiến đấu của ngươi chuẩn bị đi.
Văn Xương muốn hắn tỉnh táo lại.
- Đúng rồi, ngươi không nói làm ta cũng xém quên.
Thần Võ gật đầu, thu liễm vẻ mặt, lấy ngọc phù kế hoạch chiến đấu đã chuẩn bị trừ trước ra.
Sau đó, trực tiếp đập một cái nát vụn.
- Ha ha ha, Diệp đại ca đã trở về, ta còn cần kế hoạch rác rưởi này làm gì!
Hai người Văn Xương lập tức trợn tròn tròng mắt, một loại dự cảm xấu sinh ra từ đáy lòng.
Chỉ thấy Thần Võ lấy ra một đống ngọc phù truyền tin đặt ở trước mặt.
- Người có tu vi Tiên Tôn trở lên bỏ xuống tất cả mọi chuyện đang làm, toàn bộ quay lại đây cho Lão Tử!
Hắn rống to.
Sau một lát, trong tiên điện đã đứng đầy người.
Hơn một trăm Tiên Tôn, toàn bộ đều là cao tầng của Tiên phủ Thần Võ, đã lập ra nhiều chiến công hiển hách trong mấy năm thủ thành này.
Lúc này, vẻ mặt bọn hắn rất khẩn trương, bởi vì Thần Võ gọi quá gấp, hơn nữa còn là trước khi quyết chiến nên nhất định là đã có đại sự ghê gớm xảy ra!
Bọn hắn nhất định phải làm tốt dự tính xấu nhất!
- Tất cả nghe cho kỹ đây.
m thanh của Thần Võ từ trên cùng truyền xuống.
- Từ giờ trở đi, lập tức huỷ bỏ tất cả kế hoạch tác chiến.
Vừa nghe lời này, đám người phía dưới lập tức xôn xao, đây là chuẩn bị đầu hàng sao?
Có người đã chuẩn bị lên tiếng hỏi thứ.
Nhưng Thần Võ lại không thèm để ý đến phản ứng của bọn hắn, tiếp tục nói:
- Quan Lễ Nghi.
- Chuẩn bị nghi thức hoan nghênh quy cách cao nhất cho ta, phải làm cho long trọng hết mức có thể!
- Lấy ra toàn bộ pháo hoa đang cất giữ trong phủ ra cho ta.
- Sau đó tìm đấy đây những hoa khôi đẹp nhất trong phủ, nhất định phải có dung mạo xuất chúng nhất, dáng người xuất chúng nhất, không được có bất kỳ tì vết gì!
- Còn có…
Từng mệnh lệnh kỳ lạ được đưa xuống dưới.