Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo

Chương 383: Gặp Mặt! Tặng Quà!

Chương 383: Gặp Mặt! Tặng Quà!

Diệp Hoàng hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng kích động của mình, nặng nề gật đầu.
- Vậy thì đi thôi!
Sau một lát, đội ngũ khổng lồ hơn nghìn người của Vân Tiêu giới lần lượt rời khỏi đài Phi Tiên.
Chỉ còn lại hai tu sĩ trước đó Tuyết Tùng giới là đang chật vật tiến hành tiên khí quán thể.
- Hắc, Dự Ngôn đại sư à, khi nào rảnh nhớ đến giới Thiên Phúc của ta nói một chút nha.
Trước mặt người tiếp dẫn Tuyết Tùng giới, có người không có ý tốt cười nói.
- Còn có ta, còn có ta, thật là không thể không nói, ngươi tiên đoán đảo ngược thật sự là quá chuẩn rồi.
Có người cười ha ha.
Sắc mặt của người tiếp dẫn Tuyết Tùng giới đã đen như đáy nồi, nhìn người phi thăng trên đài Phi Tiên, bản thân hắn ta làm sao cũng không cao hứng nổi.
- Hừ, các ngươi chờ xem!
Hắn ta nghiến răng nói, sau đó xám xịt bỏ đi, chỉ còn lại một đám quần chúng ăn dưa cười vang.

Trong thành mới.
Bên cạnh Phủ thành chủ có một trạch viện khổng lồ sừng sững.
Trên cửa chính tráng lệ có treo một bảng hiệu rất bắt mắt, phía trên viết ba chữ to.
Vân Tiêu phủ.
Một đội ngũ hơn nghìn người trùng điệp đi tới.
- A, Giang Niệm, tại sao ngươi lại trở về rồi?
Ở cổng có người chú ý tới Giang Niệm, lên hỏi.
- Vẫn không có người phi thăng à? Không so, cứ trở về nghỉ ngơi một chút đã.
Hắn tự động không nhìn đám người vừa thấy đã biết không dễ trêu chọc kia, tám phần mười là lại đến gây chuyện.
Giang Niệm lập tức ho khan hai tiếng, vội tới nói nhỏ.
- Những người này đều là người phi thăng của giới Vân Tiêu chúng ta!

Một lát sau, ba người Giang Niệm, Diệp Hoàng, Diệp Long đi vào trong một lầu các u tĩnh của Vân Tiêu phủ.
- Vào đi.
Vừa đi đến trước cửa, một âm thanh đã truyền ra.
Ba người đều lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi vào.
Không gian bên trong rất rộng rãi, ở hai bên phân biệt ngồi một nam nhân trung niên khí tức cường đại và một người trẻ tuổi không nhìn ra tu vi.
Mà ngay phía trên, Diệp Tùy Phong đang lười biếng ngồi, bên cạnh hắn có Cốc U Lan đang mỉm cười, trên vai của hắn còn có một con thú nhỏ đáng yêu màu trắng như tuyết, lóe ra con mắt sáng loáng.
- Tỷ!
Không đợi người khác nói chuyện, Tiểu Hắc đã chạy tới nhanh như chớp, một đầu nhào vào trong ngực Diệp Hoàng, mặt to không xấu hổ cọ lấy.
- Tỷ, vừa rồi các ngươi thấy kiếp lôi của ta thế nào, chơi vui không?
Nó cười hì hì nói.
Diệp Hoàng im lặng vuốt cái mũi nhỏ phấn nộn của nó.
- Thì ra là đệ giở trò quỷ.
Bên cạnh, Diệp Long cũng mắt trợn trắng.
Hắn và Diệp Hoàng thì không sao, nhưng mấy người cùng độ kiếp với bọn hắn đều xem bị cháy đen trong lôi kiếp cuồng bạo kia, ngay cả Long Ngạo Thiên cũng bị đánh để cả người khét lẹt.
- Tiểu Hoàng.
Lúc này, Diệp Tùy Phong kêu, vẫy vẫy tay đối với bọn hắn.
- Con đến ngay.
Diệp Hoàng ngẩng đầu, ôm Tiểu Hắc, từng bước một đi đến trước mặt Diệp Tùy Phong.
- Cha…
Dù có thiên ngôn vạn ngữ thì cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một chữ này.
- Chắc ở Hạ Giới đã mệt muốn chết rồi đúng không, con làm rất tốt.
Diệp Tùy Phong đứng dậy, nhẹ nhàng cầm tay Diệp Hoàng, sửa sang lại đầu tóc hơi rối bời của nàng.
Diệp Hoàng cúi đầu, lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng lúc này, nàng lại không biết nên nói gì.
Ở điện Thanh Loan, nàng là thống lĩnh, là chỗ để hơn triệu người dựa vào.
Nàng chỉ muốn cố gắng tu luyện, sau đó dốc hết toàn lực làm tốt chuyện của mình, cái chữ mệt mỏi này, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện ở trong tự điển của nàng.
Nhưng cái chữ này, lúc vang lên từ trong miệng của cha lại làm cho bả vai nàng buông lỏng, cảm nhận được mỏi mệt vô tận.
Những năm này, nàng thật rất mệt mỏi.
- Không sao.
Diệp Hoàng nói nhỏ.
Diệp Tùy Phong vuốt mái tóc của nàng, cười nói:
- Trong khoảng thời gian này, con cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi.
- Tiên giới rất lớn, cũng thật có thú vị, buông lỏng một chút.
Diệp Hoàng vâng một tiếng, nhưng vẫn như cũ không ngẩn đầu lên.
Sau đó, Diệp Tùy Phong dẫn nàng ngồi xuống bên cạnh mình.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Diệp Long phía dưới.
- Chất nhi bái kiến Đại bá phụ!
Diệp Long quỳ một chân trên đất, dõng dạc nói.
- Các ngươi đều rất không tệ.
- Diệp Long, ta cũng nhìn thấy cháu đã giải cứu những người trong võ đài Tuyên Cổ kia ra, rất tốt.
Diệp Tùy Phong nói.
Diệp Long gãi đầu, cười hắc hắc.
Đại bá nói như vậy, đối với bọn hắn chính là khen ngợi và ca ngợi chí cao.
- Đứng lên đi.
Diệp Tùy Phong vươn tay, sau đó giới thiệu với hai người:
- Vị này là Đồ Chính, người quản lý giới Vân Tiêu chúng ta ở Tiên giới, sau này nếu có chuyện gì thì có thể tìm hắn.
Đồ Chính mỉm cười, chắp tay về phíahai người.
- Về phần người này…
- Ta là huynh đệ tốt của Diệp đại ca!
Không đợi Diệp Tùy Phong nói, Thần Võ đã đứng dậy, cười rạng rỡ móc ra hai nhẫn trữ vật ra.
- Tới tới tới, Đại điệt nữ, đại chất tử, đây là lễ gặp mặt ta chuẩn bị cho các ngươi, lễ bạc tình bạc nghĩa ý nặng, các ngươi đừng khách sáo.
Hắn làm như là người quen lâu năm, cực kỳ nhiệt tình.
Sau đó, hắn còn để lại ngọc phù truyền tin của mình cho hai người.
- Nếu sau này có chuyện gì thì cứ nói cho ta biết, chuyện trong Tiên phủ Thần Võ, ta đều có thể giải quyết!
Thần Võ vỗ ngực nói.
Hai người Diệp Hoàng nhận lấy nhẫn trữ vật giới chỉ và ngọc phù truyền tin thì vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Khi ở trên đường, bọn hắn đã từ trong miệng Giang Niệm biết được, mình đang ở một nơi tên là Tiên phủ Thần Võ.
Tiên phủ Thần Võ rất rộng lớn, gần như lớn bằng một đại vực của Vân Tiêu giới.
Mà kẻ thống trị Tiên Phủ là Thần Võ Tiên Đế, một vị đại năng có tu vi Tiên cảnh đỉnh phong.
Người này là ai, không ngờ lại nói có thể thiên vị mọi chuyện trong Tiên Phủ?
Khẩu khí lớn như vậy sao?
………
- Cha, người vừa tặng lễ vật cho chúng ta là ai vậy?
Ở bên cạnh Hồ nước, Diệp Hoàng tò mò hỏi.
Sau khi đám người gặp mặt một chút thì hai người Thần Võ và Đồ Chính đã vội vàng đi làm việc của mình.
Diệp Tùy Phong thì mang theo Diệp Hoàng và Diệp Long đi tới hậu viện Vân Tiêu phủ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất