Chương 392: Ban Thưởng Kết Thúc
Hỗn Độn Ngọc Tương là thần vật vô thượng của tạo hóa chân chính, đối với Tiên Đế cũng có tác dụng cực lớn, chớ nói chi là những Kim Tiên và Đại La Kim Tiên nho nhỏ này.
Diệp Tùy Phong suy nghĩ, lấy Bình Ngọc Tạo Hóa ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy bình ngọc, ba người Liễu Như Niên lập tức sợ hãi mà kinh.
Ngay cả vẻ mặt của Văn Xương cũng đại biến, nói:
- Đại nhân, nghĩ lại!
- Đây chính là chí bảo vô thượng, tuyệt đối không thể tùy ý phát ra!
Diệp Tùy Phong nhíu mày, bao lâu rồi hắn không được nghe cái từ nghĩ lại này.
Xem ra gần đây mình có chút sa đọa, phải làm nhiều chút chuyện để cho người khác khuyên mình nghĩ lại mới được.
- Nếu không phải hôm nay có chuyện này thì nói không chừng ta đã quên nó rồi.
Diệp Tùy Phong cười nói:
- Coi như phần thuởng cho bọn hắn đi.
Liễu Như Niên vội vàng nói:
- Đại nhân, thật không được!
- Năng lượng trong chí bảo này rất đáng sợ, chỉ sợ tu sĩ phía dưới Tiên Tôn đều không thể thừa nhận!
Mấy nhân trái tim phanh phanh đập mạnh, đây chính là chí bảo mà ngay cả Tiên Đế cũng thèm nhỏ dãi, phát cho tu sĩ bình thường quả thực là phung phí của trời, thật làm cho tim người ta chảy máu!
- Không sao, ta pha loãng ra chút là được rồi.
Diệp Tùy Phong nói:
- Ừm, mười ngàn người dùng khoảng năm giọt Ngọc Dịch chắc là đủ rồi.
Mấy người Văn Xương không nói gì, xem ra Diệp Tùy Phong đã quyết định.
Mà Thần Võ ở bên cạnh thì mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi.
Bọn hắn đang nói gì vậy?
Rốt cuộc trong cái bình đó chứa thứ gì?
Diệp Tùy Phong rất nhanh đã đưa ra đáp án.
Mở ra tay cầm, năm giọt chất lỏng màu bạc từ miệng bình phiêu đãng mà ra, lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.
Khí cơ Vô Thượng Tạo Hóa lập tức quét sạch ra tràn ngập toàn bộ Tiên Uyển.
Những đóa hoa trăm năm mới nở, dần dần nở rộ.
Tiên quả ba trăm năm mới có thể thành thục, tươi non ướt át.
Thần Võ trợn tròn mắt.
Mặc dù hắn không biết đó là bảo vật gì, nhưng khí cơ như thế, đơn giản làm trong lòng hắn run rẩy.
- Đại… Đại ca, đây rốt cuộc là cái gì?
Thần Võ chật vật mở miệng hỏi.
Diệp Tùy Phong ồ một tiếng, thuận miệng nói:
- Cái đồ chơi này tên là Hỗn Độn Ngọc Tương.
- Chuẩn Đế sử dụng sẽ có tỷ lệ rất lớn đột phá đến Tiên Đế, Tiên Đế sử dụng cũng có thể gia tăng trên mấy ngàn năm tu vi.
- Không có gì ghê gớm.
Thần Võ trợn tròn tròng mắt.
Hỗn Độn Ngọc Tương, hắn thật đúng là đã nghe qua, đó là một loại cứu cực của Trời trong truyền thuyết, là một trong số ít chí bảo có tác dụng trực tiếp đối với Tiên Đế.
Vậy mà ngài còn dám nói là không có gì lớn sao?
Hắn thật sự muốn thổ huyết.
Hắn nhìn năm giọt Hỗn Độn Ngọc Tương trong lòng bàn tay Diệp Tùy Phong, không nhịn không được nữa, nói.
- Đại ca, ta cảm thấy đám tiểu tử này sẽ không tiếp nhận phúc phận như thế, không bằng ngài cho ta đi!
- Ngươi muốn ta làm cái gì cũng được, nếu ngài thật sự muốn ta cưới Cửu Vĩ Hồ, thì ngày mai ta sẽ thành hôn, ngày mốt sẽ sinh con!
Giọng nói của hắn vô cùng nó kích động.
Diệp Tùy Phong nhếch miệng.
- Ngươi đã là Tiên Đế mà cũng đi tranh phúc phận với tiểu bối làm gì?
Nói xong, Diệp Tùy Phong không cho hắn một cơ hội nào, trực tiếp phất tay đánh Hỗn Độn Ngọc Tương vào trong tấm hình trước mắt.
Một trận Tạo Hóa Tiên Mưa chầm chậm rơi xuống trên mỗi sàn đấu.
Phúc phận như thế lại làm hơn trăm người đồng thời đột phá, cảnh tượng như thần tích.
Mọi người càng thêm cung kính, ca ngợi đối với Thần Võ Tiên Đế đã như là đại dương mênh mông.
Nhưng lúc này, vị Tiên Đế đại nhân của chúng ta lại là mặt mũi tràn đầy sầu khổ.
Hắn nhìn Hỗn Độn Ngọc Tương cứ như vậy bị Diệp Tùy Phong tiện tay ném đi, trái tim của hắn thật đang chảy máu.
- Được rồi, nhìn bộ dáng của ngươi kia.
Diệp Tùy Phong cười cười, sau đó lấy ra một bình ngọc khác.
- Thật ra, lúc đầu ta dự định về đến đây sẽ cho ngươi một chút, chỉ có điều vì bận rộn nhiều việc quá nên quên mất.
- Ngươi cần cảm tạ bọn tiểu gia hỏa này đã làm ta nhớ đến nó.
Nói xong, một dòng suối nhỏ màu bạc tinh tế từ tạo hóa trong bình ngọc chảy ra, bay vào trong bình ngọc nhỏ, nhìn số lượng chắc là khoảng một trăm giọt.
Sau đó, Diệp Tùy Phong ném bình ngọc ném cho Thần Võ.
- Đừng keo kiệt, cố gắng sử dụng.
- Nếu để ta biết, ngươi dám cất dấu thì lần sau có thứ gì tốt sẽ không có phần của ngươi.
Diệp Tùy Phong nói.
Thần Võ hai tay dâng bình ngọc, trong lòng kích động, lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Sau một hồi lâu, hắn mới tung ra mấy chữ.
- Đại ca, cả đời ta đều là người của ngươi, sau này ngươi nói ta làm cái gì thì ta sẽ làm như vậy!
Nghe thấy câu nói này, Diệp Tùy Phong kém chút một tay cướp lại bình ngọc, sau đó lại cho Thần Võ hai cước.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không có động thủ, gia hỏa này quá kích động, nói năng lộn xộn cũng có thể hiểu được.
- Ta chỉ muốn ngươi tranh thủ thời gian, cút ra ngoài chuẩn bị vòng thứ hai cuộc tranh tài!
Diệp Tùy Phong tức giận nói.
- Được rồi!
Thần Võ nhảy lên, sau đó lôi kéo theo Mộc Vinh ở bên cạnh, một nháy mắt đã mượt mà biến mất khỏi Tiên Viên.
Diệp Tùy Phong im lặng lắc đầu.
Hắn thật sự không có biện pháp gì đối với tên tiểu đệ này.
- U Lan, làm ít đồ ăn đi.
Diệp Tùy Phong nói.
Hắn định ở đây xem hết cả cuộc so tài, sau đó thu xếp tốt cho Diệp Hoàng và Diệp Long rồi sẽ rời khỏi Tiên phủ Thần Võ, đi tìm chủ nhân Huyền Đô trong miệng Thần Võ một chuyến.
Giải thi đấu thiên kiêu, dưới liên tiếp chúc phúc của Tiên Đế chính thức kết thúc, gần như tất cả mọi người đều bị đại thủ bút của Tiên Đế làm rung động.
Ai cũng không ngờ, chỉ mới đấu vòng loại mà đã được nhận năm lần phúc phận của Tiên Đế, với lại một lần so một lần ra sức.
Các hạ giới Mua sắm trong hai năm này, có một vài nơi là tới từ thế lực còn cường đại hơn Tiên phủ Thần Võ.
Bọn hắn cũng liên tục tán thưởng, nói thủ bút của Tiên phủ Thần Võ đơn giản thoải mái hơn các thế lực đỉnh tiêm kia nhiều.