Chương 393: Tề Công Tử!
Trong tiên phủ càng ngày càng ngưng tụ đến.
Sau khi tu chỉnh ngắn ngủi, trong mỗi một thành trì đều lần lượt dâng lên chiến thuyền, chở người thắng trận vòng thứ nhất nhanh chóng bay về phương hướng tiên điện tới.
Mục đích của bọn hắn là thành Phi Tiên mới.
Nơi này cũng là nơi diễn ra trận quyết chiến cuối cùng.
Sau khi Thần Võ xử lý xong chuyện chủ yếu thì lần nữa về tới Tiên Uyển.
Hắn hồng quang đầy mặt, chỉ có điều, bên cạnh hắn lại thiếu đi Mộc Vinh.
- Đại ca, Mộc Vinh nói ta biểu thị cảm kích với ngài, sau này dù có xông pha khói lửa cũng sẽ không tiếc!
Thần Võ nói.
Mọi người lập tức hiểu rõ, Mộc Vinh thân là Chuẩn Đế, nhất định là đã cầm theo Hỗn Độn Ngọc Tương, tìm nơi nào đó đột phá Tiên Đế rồi.
- Ừm.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Thật ra hắn cũng có thể đoán ra, lấy tính cách của Thần Võ thì làm sao có thể quên được người bạn thân Mộc Vinh này.
- Ngươi cũng vừa làm việc vừa sử dụng một chút đi, bất kể như thế nào thì thực lực bản thân mới là quan trọng nhất.
Diệp Tùy Phong nói.
Thần Võ cung kính xưng vâng.
Sau đó, đám người lần nữa ngồi xuống, vừa phẩm tửu uống trà, vừa chờ đợi quyết chiến bắt đầu.
……..
Dật Thúy Viên là một vườn hoa ưu nhã độc đáo mới thành lập trong thành Phi Tiên, cũng là nơi tụ họp của các nhà giàu quyền quý.
Nhưng sau khi giải thi đấu thiên kiêu bắt đầu, nơi này đã biến thành căn cứ của thiên tài các phương.
Trận chung kết trước mắt, người thắng trận của từng thành trì đều chạy tới thành Phi Tiên, có rất nhiều người đều tiến vào Dật Thúy Viên.
Thứ nhất là nơi này tin tức tương đối linh thông, có thể nghe ngóng về tình huống của người dự thi đến từ khắp nơi.
Thứ hai thì là đến để tận mắt nhìn xem thử người có thể là đối thủ cảu mình là chút hạng người gì.
Ở phía dưới một lương đình, một đám người trẻ tuổi khí độ bất phàm đang nhàn nhã uống trà.
Trong đó có một thanh niên tuấn tú mặc trường sam màu vàng nhạt, phá lệ làm người khác chú ý.
Hắn khí vũ bất phàm, trong tay cầm một viên ngọc phù tin tức, hững hờ liếc nhìn.
Sau một lát, hắn đặt ngọc phù xuống.
- Nhìn qua thì thành Phi Tiên này cũng chả có gì đặc biệt, nhiều thế giới cấp bậc Kim Tiên như vậy mà lại có thể bị một Thiên Tiên giới đề trên đầu, thật sự là làm cho bản công tử cảm thấy thất vọng.
Hắn nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, ung dung nói.
Người bên cạnh lập tức ngẩng đầu lên.
- Tề công tử, không thể nào?
- Thiên Tiên giới và Kim Tiên giới chính là chênh lệch một cấp bậc lớn, chẳng lẽ nơi đó có thiên tài ghê gớm gì sao?
Có người nghi ngờ nói.
- Ngươi xem một chút là biết ngay thôi.
Tề công tử cười nói:
- Thế giới Thiên Tiên kia có tên là Vân Tiêu giới, thực lực tổng thể của giới này có thể nghiền ép các Kim Tiên giới khác.
- Xem ra thực lực của thành Phi Tiên thật chẳng ra sao cả!
Hắn lắc đầu, dáng vẻ chẳng thèm ngó tới.
Người bên cạnh hắn cũng nhìn một chút, sau đó cười nói:
- Tề công tử, xem ra đối thủ của ngài chỉ có mấy vị kia của Tiên điện mà thôi.
Từ trong tin tức này, hắn cũng cảm thấy, người ở trong thành Phi Tiên không có thực lực uy hiếp được Tề công tử.
Phải biết, Tề công tử ở trong thành trì của bọn hắn là lấy tư thái hoàn toàn nghiền ép liên tục thắng đi đến trận chung kết.
Với lại, hắn còn đột phá tại chỗ trong lần chúc phúc của Tiên Đế, thực lực đạt đến Đại La Kim Tiên hậu kỳ, hoàn toàn có năng lực khinh thường người khác.
Sau khi nhìn xong tư liệu của những người dự thi, bọn hắn lập tức trở nên nhẹ nhõm.
Lần này, hắn có đầy đủ lòng tin giành được một thành tích tốt trong trận chung kết.
Trong khi bọn hắn nói chuyện phiếm thì một thanh niên cường tráng khác cũng từ bên cạnh đi qua.
Hắn mặc một bộ quần áo cũ rách, phía sau lưng còn cõng một thanh kiếm lớn như cánh cửa, nhìn qua rất có uy thế.
- Quả thật là giải thi đấu toàn phủ, ngưu quỷ xà thần gì cũng tới!
Tề công tử nhếch miệng.
- Đúng vậy, đám người này vừa nhìn đã biết là thôn phu hương dã (ý chỉ người đàn ông ở vùng hoang dã), cùng thi đấu trên một lôi đài thật sự là hạ thấp thân phận của chúng ta.
Có người phụ họa.
- Hừ, không biết tự hiểu lấy mình, để ta thoáng dạy dỗ hắn một chút.
Một người nhìn chằm chằm vị thanh niên cường tráng kia, cầm lấy chén rượu tinh tế trên bàn, bấm tay nhẹ nhàng bắn ra.
- Hưu!
Vù một tiếng, chén rượu hóa thành một đạo tia sáng, bay về phía đầu thanh niên.
Trong ly đó vẫn còn rượu, nếu bị đánh trúng vào, không nói tổn thương nhưng chắc chắn đầu hắn sẽ bị dính đầy rượu.
Nhưng ngay khi chén rượu sắp đánh trúng thanh niên kia thì một bàn tay lớn đã phát sau mà đến trước, nắm chặt chén rượu.
Sau đó, hắn mới xoay đầu lại, ánh mắt trực tiếp khóa chặt xuất thủ người, chậm rãi nói:
- Các hạ làm vậy là có ý gì?
Hình như người kia không ngờ rằng công kích của mình lại bị bắt được.
Nhưng hắn ta cũng không để ý tới thanh niên đeo kiếm, hừ nhẹ một tiếng, xoay đầu lại.
Tề công tử lại khẽ nhíu mày.
Dù sao thì một kích vừa rồi kia cũng có lực lượng của cấp bậc Đại La Kim Tiên, nhưng thanh niên lại có thể đón lấy nhẹ nhõm như thế.
Với lại, rượu ngon trong chén cũng không bị vẩy ra ngoài một giọt nào.
Người này rất bất phàm.
Thanh niên đeo kiếm nhìn người công kích mình, sau khi xuất thủ thì lại không để ý hắn, lập tức nhíu mày.
Sau đó, trong tay hắn đột nhiên phát lực, chén rượu lấy một tốc độ nhanh hơn bay ngược về phía người kia.
Người kia khinh thường cười một tiếng, cũng không quay đầu lại, trước khi chén rượu đánh trúng mình đưa tay lên chụp.
- Soạt!
Chén rượu trong nháy mắt vỡ ra, rượu ngon kèm theo mảnh vỡ của ly, mang theo đạo đạo kiếm khí bắn ra.
Trên mặt của người kia bị cắt ra rất nhiều vết thương, từng giọt máu tươi rỉ ra.
- Có qua có lại.
Thanh niên đeo kiếm từ tốn nói, sau đó lại tiếp tục đi đến phía trước.
Trong mắt người kia có chút phát ra sợ hãi, hắn ta cảm nhận được một lực lượng hơn xa hắn ta từ trong kiếm khí phát ra.
Thậm chí, hắn ta còn không dám nói thêm câu nào.
- Dừng lại.
Nhưng Tề công tử cũng không cho phép người khác làm càn ở trước mặt hắn như thế.
Sau khi vừa dứt lời, bóng người của hắn đã đi tới trước mặt người thanh niên đeo kiếm.