Chương 394: Khúc Nhạc Đệm Trước Trận Quyết Chiến
Những người khác dưới đình nghỉ mát cũng nhao nhao nhảy nhảy ra, chặn đường của hắn.
- Các ngươi đến cùng muốn thế nào?
Giọng của thanh niên đeo kiếm lạnh nhạt vang lên, nhưng vẻ mặt lại không lộ ra chút sợ hãi nào.
- Đả thương người của ta, ngươi còn muốn tuỳ tiện rời khỏi sao?
Tề công tử phe phẩy cây quạt, từ trên cao nhìn xuống nói.
Thanh niên đeo kiếm bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng.
Lập tức, trực tiếp nắm chặt cự kiếm chuôi kiếm, từ trên lưng dỡ xuống, một tiếng ầm vang để dưới đất.
- Kiểu người như các ngươi tự xem mình cao cao tại thượng, ta gặp quá nhiều.
- Ta không muốn phí quá nhiều môi lưỡi, hoặc tránh ra, hoặc đánh.
Một cỗ chiến ý, chậm rãi từ trên người hắn bay lên.
Tề công tử nhíu mày, hắn ta bình thường cũng thường tranh đấu với các quý công tử khác, trên cơ bản chỉ toàn là tranh luận bằng mồm.
Hôm nay, không ngờ lại gặp một người không đấu khẩu, thật là có điểm không quen.
Chỉ nhưng, chiến đấu, hắn ta tự nhiên cũng không sợ.
Khí thế Đại La Kim Tiên hậu kỳ lập tức từ trên người Tề công tử bộc phát ra, so với chiến ý của thanh niên đeo kiếm, không kém chút nào.
Hai bên giằng co càng ngày càng kịch liệt, thậm chí cuốn lên một trận không nhỏ phong bạo.
Loại tình huống này, đưa tới rất nhiều người chú mục, ngay khi bọn hắn sắp ra tay, một âm thanh, truyền tới.
- Nha nha, đây là nhiều người khi dễ ít người?
Chỉ thấy mười người khí độ phi phàm, từ trong đám người chậm rãi đi ra.
Người cầm đầu, là một thanh niên mặc tiên giáp màu vàng, đầy mặt kim quang, ngạo khí trùng thiên.
Nếu Diệp Tùy Phong ở đây, nhất định sẽ nhận ra, hắn chính là Long Ngạo Thiên mình lúc ấy xách ra từ trong dòng sông thời gian để bồi luyện tiểu chất.
- Ngạo Thiên huynh.
Thanh niên đeo kiếm nhận ra, lên tiếng chào hỏi, thuận tiện tản mất chiến ý của mình.
- Yến Lâm, đi theo ta, người chúng ta ở bên kia.
Long Ngạo Thiên cười ôm bả vai của Yến Lâm.
Hắn không không quan tâm Tề công tử đang khí thế bàng bạc.
- Đứng lại cho ta!
Tề công tử lập tức tức giận bộc phát:
- Ngươi cái tên này, lại lớn lối như thế, ta chính là…
Nhưng hắn ta vẫn chưa nói xong, một nắm đấm to lớn chứa lực lượng bá đạo mênh mông, oanh kích đến.
Tề công tử vội vàng đón đỡ, lại chỉ cảm thấy một sức mạnh khổng lồ, từ cánh tay truyền đến.
Sau đó, thân thể của hắn ta như sao băng bay ra ngoài, nặng nề nện vào trong một ngọn núi giả, máu tươi bay lả tả đầy trời.
- Lão Tử quản ngươi là ai? Gia gia ngươi tới cũng vô dụng.
Long Ngạo Thiên hừ nhẹ một tiếng, sau đó không tiếp tục để ý bọn hắn nữa, mang theo Yến Lâm cứ thế mà đi.
Bạn của nhóm Tề công tử, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng chạy về phía hòn núi giả, giúp đỡ Tề công tử đi ra từ trong.
Mặt của Tề công trắng bệch bầm dập, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
- Người kia… Là ai?!
Hắn ta kinh ngạc nói.
- Ha ha, đó là Long Ngạo Thiên thuộc Chân Long các của thế giới Vân Tiêu, Đại tướng đứng đầu, thủ hạ của Diệp Long, lần này ngươi đá trúng thiết bản rồi, ha ha!
Trong người vây xem, có người lên tiếng cười nói.
Tề công tử trong nháy mắt kinh ngạc.
Người kia lại chính là người của giới Vân Tiêu?!
Diệp Long, hắn vừa rồi trong danh sách, thấy qua cái tên này lại không quá mức để ý.
Nhưng bây giờ, thủ hạ của hắn, không ngờ lại đều có thể dễ dàng đánh bại hắn như thế, vậy bản thân Diệp Long đến tột cùng mạnh cỡ nào?
Tề công tử lâm vào suy nghĩ thật sâu
Tình huống tương tự, thường xuyên xảy ra ở các nơi khắp thành Phi Tiên
Ở trong rất nhiều thế lực, bao gồm Chân Long các, đều vào lúc này bắt đầu sinh động.
Vô số thiên tài vào thành, bọn hắn phải thừa dịp cơ hội tốt này, ăn hiếp nhiều một chút ma mới không yên phận.
Dưới các kiểu bầu không khí náo nhiệt như quyết chiến cũng kéo ra màn che!
…….
Trong Tiên Uyển, mười hình tượng lơ lửng trước mặt mấy người Diệp Tùy Phong.
Đó chính là mười lôi đài trong thành Phi Tiên, vòng quyết chiến của giải thi đấu thiên kiêu sẽ đồng thời tiến hành ở đây.
Theo tiếng hoan hô như núi kêu biển gầm vang lên, trận chung kết chính thức bắt đầu.
Gần mười ngàn người dự thi được chọn ra từ hơn sáu triệu người, bọn hắn ít nhất cũng có tu vi là Kim Tiên trở lên.
Lại thêm năm lần tẩy lễ, đặc biệt là cuối cùng Diệp Tùy Phong trực tiếp ném ra Hỗn Độn Ngọc Tương, thực lực của những người này đã cực kỳ cường đại.
Chiến đấu cũng càng trở nên đặc sắc hơn.
Mười lôi đài sẽ quyết ra mười người mạnh nhất, sau đó tiến hành trận quyết chiến cuối cùng.
Nhưng đối với Diệp Tùy Phong thì chỗ cần chú ý nhất vẫn là ở trên người những người kia.
Mỗi người dự thi đều có một số thứ tự, chiến đấu ngẫu nhiên theo từng cặp.
Sau khi phân phối kết quả đi ra, tình huống tấn cấp cơ bản sẽ sáng tỏ.
Chỗ võ đài của Diệp Long lại không có đối thủ nào cường đại, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì trên cơ bản đã chắc chắn sẽ chiến thắng.
Diệp Hoàng lại được phân đến trên cùng một lôi đài với Lãnh Lương Tài của giới Minh Hiên.
- Hình như Minh Hiên giới vẫn luôn không đồng tình với địa vị của giới Vân Tiêu, còn sử dụng không ít thủ đoạn mờ ám, lúc này thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Văn Xương nói.
- Bình thường.
Diệp Tùy Phong nói:
- Vân Tiêu phủ nằm vị trí trung tâm của thành Phi Tiên, không bị người khác ghen ghét là không thể nào.
- Nhưng như vậy cũng tốt, có áp lực mới có thể không ngừng mạnh lên.
Diệp Tùy Phong vẫn luôn biết cách nhìn của bên ngoài đối với thế giới Vân Tiêu.
Nhưng hắn cũng không quá để ý, có đôi khi loại mâu thuẫn này cũng không phải là một chuyện xấu.
- Thác Bạt Vũ cũng gặp phải Khương Tuyết, hai phe này đều là thế giới cấp bậc Đại La Kim Tiên, một cái mới lên cấp, một là giới Đại La Kim Tiên bản địa, cũng rất đáng xem.
Liễu Như Niên nói.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, đây là mâu thuẫn giữa các thế lực cũ và mới, chuyện này liên quan đến ai mới có thể ngồi phía trên trong thành Phi Tiên mới.
- Lý Khinh Vũ cũng gặp La Tường Vũ, ha ha, đây thật là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương.
Văn Xương cười một tiếng, nhìn về phía Thần Võ.