Chương 408: Tinh Thành Huyền Đô
Thần Võ lập tức cãi lại:
- Sao ngươi lại không nói người ta phát triển hơn một triệu năm, ta mới hơn mười ngàn năm!
- Như vậy đã rất tốt rồi!
Tiểu Hắc xì một tiếng.
- Yếu chính là yếu, sao lại có nhiều lý do như vậy.
Nó không buông tha bất kỳ cơ hội nào đả kích Thần Võ.
Diệp Tùy Phong và Cốc U Lan thì đã sớm quen với loại tình huống này.
Từ sau khi xuất phát từ Tiên phủ Thần Võ, mấy người một đường đi tỷ dặm, vượt qua chiến trường đại quân Yêu Linh, lại vượt ngang mười Tiên Phủ cường đại, mới đến nơi này.
Trong thời gian hơn một tháng qua, Tiểu Hắc và Thần Võ vẫn chưa ngừng đấu võ mồm.
Hai người bọn hắn cũng không nhàm chán, ngược lại làm không biết mệt.
Nhưng lỗ tai Diệp Tùy Phong thì đã sớm nghe ra kén.
- Từ nơi này đến Huyền Đô còn rất xa sao?
Diệp Tùy Phong đánh gãy bọn hắn giao lưu hữu hảo.
- Còn khoảng hơn một triệu dặm nữa, chỉ có điều trong mỗi Tinh Thành đều có trận pháp truyền tống thông đến Nguyệt Thành, giao nạp phí tổn nhất định là sẽ được trực tiếp đi qua.
Thần Võ nói.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
- Vậy thì đi vào đi.
Trong hơn một tháng nay, bọn hắn trên cơ bản chưa từng sử dụng tới không gian di chuyển, đều đi đường bên ngoài, thuận tiện ngắm phong cảnh.
Đã hiện tại đã gần đến mục đích, cũng không cần phải tiếp tục như vậy nữa, vào thành xem cũng tốt.
Sau một lát, mấy người Diệp Tùy Phong đã hạ xuống dưới.
Thanh Điểu thu nhỏ hình thể, rơi vào trên bờ vai Cốc U Lan.
Sau đó, mấy người cùng nhau đi về hướng cổng Tinh Thành.
Bên ngoài cổng chính có một đội ngũ thật dài đang xếp hàng, hàng người này uốn lượn đến mấy dặm, người tam giáo cửu lưu đều có, từ đó có thể thấy được Huyền Đô phồn thịnh cỡ nào.
Diệp Tùy Phong đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian xếp hàng, bọn hắn đi thẳng tới cửa chính.
Lúc đầu, hắn dự định trực tiếp lách mình đi vào, nhưng hắn bỗng nhiên nhìn thấy ở bên cạnh dòng người còn có một cánh cổng khác, bên đó gần như không có người nào.
- Nơi đó là tình huống như thế nào?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Thần Võ nhìn thoáng qua, nói:
- A, đó là cổng thu phí.
- Nếu đi vào bằng cổng đó thì sẽ không cần xếp hàng, nhưng mỗi người cần phải giao nộp một ngàn tiên thạch làm phí tổn.
- Ha ha, đơn giản chính là cướp bóc, chỉ có ngốc…
Không đợi hắn nói xong, Diệp Tùy Phong đã vung tay lên.
- Ta chính là thích loại người phục vụ hóa này, đi, chúng ta cũng đi vào thôi.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Thần Võ trở nên cực kỳ đặc sắc.
May mà mình còn chưa nói hết lời…
- Khụ khụ, đại ca, thật ra chúng ta có thể trực tiếp đi vào.
Thần Võ vừa đi, vừa nói.
Diệp Tùy Phong liếc hắn một cái.
- Dù sao ngươi cũng là một Tiên Đế, có thể đại khí một chút hay không?
- Đã có điều kiện này thì cũng đừng làm cái chuyện gì lén lút kia.
Nói xong, Diệp Tùy Phong không để ý đến hắn nữa.
Cốc U Lan ở bên cạnh chớp chớp đôi mắt to.
Nếu như nàng nhớ không lầm, hình như ta thường xuyên làm như vậy…
Rất nhanh, mấy người đã đi tới trước cửa thu phí.
Tình hình bên này chênh lệch cực kỳ lớn với bên cạnh.
Có người đặc biệt ở đây tiếp đãi, còn biết cho ra các loại dẫn đạo, có thể nói là vô cùng nhân tính hóa.
- Đạo hữu, xin hỏi đi mấy người?
Bọn hắn vừa đi lên trước đã có người tươi cười đi ra hỏi.
- Năm người.
Diệp Tùy Phong trực tiếp lấy ra năm ngàn viên tiên thạch đưa cho người kia.
Người kia ngẩn người, theo sau nói:
- Đạo hữu, linh thú không được tính là một người.
Diệp Tùy Phong ồ một tiếng.
- Tốt, vậy thì ba người.
Người kia nhẹ gật đầu, lấy ra ba ngàn viên tiên thạch, sau đó trả lại tiền thừa, nhanh chóng chạy đi làm thủ tục.
Bỗng nhiên, Diệp Tùy Phong cảm thấy một ánh mắt khác thường đang nhìn mình.
Hắn quay đầu qua, chỉ thấy một tiểu nha đầu mười mấy tuổi đang dùng ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm mình.
Hoặc là nói… Là nhìn chằm chằm Tiểu Hắc trên đầu vai mình.
Mà trong ngực của nàng cũng đang ôm một màu tuyết trắng mèo con yêu, mà trên đầu vai của nàng còn đứng một con chim sơn ca đủ mọi màu sắc.
- Đạo hữu, đã làm xong, chào mừng đến với Tinh Thành.
Lúc này, thủ tục vào thành đã làm xong.
Diệp Tùy Phong quay đầu lại.
- Ngài cần người dẫn đường không, chỗ của chúng ta có người đặc biệt có thể mang ngài đi đến những nơi chơi vui nhất trong thành.
Người kia cười híp mắt nói.
- A, không cần.
Diệp Tùy Phong từ chối dẫn đường, hắn chỉ muốn sử dụng truyền tống trận của nơi này mà thôi, sẽ không ở lại quá lâu.
Sau đó, mấy người lập tức đi vào.
Sau khi bọn hắn đi, thiếu nữ kia vẫn nhìn bóng lưng Diệp Tùy Phong, suy nghĩ xuất thần.
- Thiếu chủ, có chuyện gì vậy?
Một lão giả tiến lên hỏi.
Thiếu nữ lắc đầu, quay lưng lại.
- Không có gì, ta có cảm giác linh thú người kia mang theo hơi kỳ dị.
- Với lại dáng vẻ còn rất dễ thương!
Nói xong, con Miêu Yêu trong ngực nàng phát ra tiếng kêu không hài lòng.
- Ha ha, thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, thứ chúng ta nhìn thấy cả đời cũng chỉ là một góc của băng sơn.
- Nếu như ngươi có hứng thú thì chúng ta tìm hắn thương lượng một chút, mua lại linh thú của hắn.
Lão giả cười nói.
- Thôi được rồi.
Thiếu nữ cười một tiếng:
- Linh thú cũng là người ta, ta không thể làm những chuyện hoành đao đoạt ái như vậy.
Lão giả cười nói:
- Ngươi tâm địa thiện lương, nhưng phần lớn người lại không giống vậy.
- Ở trước mặt lợi ích, đừng nói Linh thú, cho dù là người thân chân chính, nói bán cũng sẽ bán.
- Có thể ở bên cạnh ngươi, đối với linh thú kia mới là một chuyện tốt nhất.
Thiếu nữ ngây thơ nhẹ gật đầu.
- Được, vậy chúng ta đi nhanh thôi.
- Làm cho xong chuyện này rồi còn lên đường nữa, đường đến nới đó vẫn còn rất xa xôi.
- Tiên phủ Thần Võ cực kỳ xa xôi.
Lão giả nói.
………
Trong Tinh Thành.
Mấy người Diệp Tùy Phong đang chậm rãi bước đi trên đường cái rộng rãi.
Hoàn cảnh xung quanh người đến người đi rộn ràng, tráng lệ.
Cũng chỉ có một từ có thể hình dung cảnh tượng trong Tinh Thành.
Phồn hoa.