Chương 409: Tin Đồn
- Đại thúc mau nhìn, bên đó có bán giấy bút, ta mua cho ngươi một chút.
Tiểu Hắc bỗng nhiên hô lên.
Vẻ mặt Thần Võ kỳ quái:
- Ngươi mua cho ta giấy bút làm gì?
Tiểu Hắc nghiêm túc nói:
- Ở loại nơi này, ngươi cũng không thể nhớ hết được, phải vừa nhìn vừa dùng giấy bút ghi lại, sau đó trở về suy nghĩ thật kỹ phải làm sao mới tạo thành một Tiên Phủ phồn thịnh như thế?!
Thần Võ trợn trắng mắt, đầu muốn nổ tung.
- Ta từ chối nói chuyện với trẻ con!
Hắn nghiêng đầu đi, không để ý tới Tiểu Hắc.
Mấy người tùy ý đi dạo, sau đó đến quán rượu xa hoa nhất trong thành, chuẩn bị nhấm nháp nhấm nháp mỹ thực đặc sắc nơi này.
Trong gian phòng trang nhã ở trên lầu, tầm mắt khoáng đạt, rất dễ có thể quan sát được muôn hình muôn vẻ trong thành.
Diệp Tùy Phong rất nhanh đã phát hiện, trong phố lớn ngõ nhỏ đều có rất nhiều người mang theo một hoặc hai con linh thú theo bên cạnh.
Cảnh tượng này vô cùng hiếm thấy ở trong Tiên phủ Thần Võ.
- Tiểu nhị.
Diệp Tùy Phong vẫy vẫy tay.
Một nữ tử tư thái đoan trang đi lên chỗ bàn bọn hắn.
Làm khách quý đương nhiên có đãi ngộ khác biệt, nữ tử này chính là người phục vụ chuyên đến để phục vụ bàn của bọn hắn.
- Khách quan.
Trên mặt nữ tử mang theo nụ cười tiêu chuẩn, nhưng trong lòng vẫn có chút kinh ngạc.
Nàng vẫn là lần đầu bị người khác gọi là tiểu nhị…
Diệp Tùy Phong chỉ ra ngoài cửa sổ, hỏi nàng về vấn đề này.
- Ở Huyền Đô luôn là loại tình huống này sao?
Nữ tử cười trả lời:
- Đúng vậy, so với các Tiên Phủ khác xung quanh thì tu sĩ Huyền Đô càng ưa thích nuôi dưỡng một vài linh thú ở bên cạnh, đẳng cấp cùng độ quý hiếm của linh thú cũng là một biểu tượng đại biểu tài phú.
- Với lại trong hai năm gần đây, Huyền Đô nổi lên một trận dậy sóng đấu thú, cho nên mới có nhiều người mang theo linh thú như vậy, rất nhiều người trong số bọn hắn đều tới từ bên ngoài.
- Bình thường khi, thật ra số lượng cũng một có nhiều như vậy.
Nữ tử giải thích cặn kẽ.
Diệp Tùy Phong giật mình, thì ra là như vậy.
Hắn chợt nhớ tới thiếu nữ mình gặp lúc ở cổng thành kia, có lẽ, nàng ấy cũng đến để tham gia náo nhiệt này.
Phương thức đơn giản nhất để dung nhập cao tầng chính là hợp ý.
Huyền Đô dậy sóng đấu thú cũng giống như chong chóng đo chiều gió vậy.
Nhưng mỗi một việc làm của cao tầng đều sẽ không phải là bắn tên không đích.
Diệp Tùy Phong suy đoán, Huyền Đô nổi lên dậy sóng đấu thú, rất có thể có quan hệ với tình hình Yêu Linh xâm lấn như vậy giờ.
Có lẽ, muốn thông qua phương thức này để Huyền Đô càng thêm phồn vinh.
Đơn giản mà nói, chính là bắt kịp xu hướng.
- Lão Võ, ta cảm thấy Tiểu Hắc nói rất có đạo lý, ngươi đúng là cần phải mua chút giấy bút để ghi chép lại đủ loại chính sách bên này.
Diệp Tùy Phong nói.
- Đại ca tốt à, ta đương nhiên đều nhớ kỹ mà.
Vẻ mặt Thần Võ cực kỳ bất đắc dĩ, hắn là Tiên Đế thì cần gì đến giấy bút.
Rất nhanh, mỹ vị trân tu đã được bưng lên đầy cả bàn.
Còn có mấy nhạc sĩ hơi biết đại đạo âm luật đi vào phòng, dâng lên cho mọi người âm nhạc lịch sự tao nhã.
Nữ tử kia thì đứng bên cạnh giới thiệu từng món ăn trên bàn, hoặc một vài dị sự (chuyện kỳ lạ) thú vị.
Nàng hiển nhiên tinh thông đạo này, nói cười có mức độ làm cho bầu không khí ăn cơm cực kỳ vui vẻ.
Nhưng bỗng nhiên, nàng nhắc đến một việc dẫn tới sự chú ý của mọi người.
- Không biết khách quan có nghe nói đến ở biên giới Đông Hoang xa xôi có một nơi tên là Tiên phủ Thần Võ hay không, gần đây nơi đó chính là náo động lên không ít chuyện thú vị đấy.
Mấy người ngẩng đầu lên.
- Hả? Chuyện gì?
Diệp Tùy Phong có chút hăng hái hỏi.
Nữ tử cười nói:
- Mặc dù vị Tiên Đế kia hãm sâu trong đại quân Yêu Linh, nhưng lại đánh ra cờ hiệu chung sống hòa thuận với Yêu Linh tộc, rất nhiều người cũng đang thảo luận về chuyện này.
Thần Võ mở miệng hỏi:
- Bọn hắn đều nói như thế nào?
Nữ tử trả lời:
- Mỗi người một ý.
- Chỉ có điều ở Huyền Đô này, phần lớn người vẫn không quá lý giải cách làm này của hắn.
- Bọn hắn cho rằng, Nhân tộc làm bạn với Yêu Linh là biểu hiện của sa đọa, Yêu Linh tộc mãi chỉ là tồn tại nên phụ thuộc của Nhân tộc mà thôi.
- Vì thế, ở Đô Thành còn chuyên môn tổ chức một hoạt động.
- Chính là trong vòng mười năm, trong các trận đấu đấu thú, nếu như linh thú bị thương hoặc tử vong thì Đô Thành sẽ phụ cấp cho chủ nhân của các linh thú đó ít nhất một nửa tổn thất.
- Cho nên nếu như khách quan có thời gian thì có thể đến Đô Thành xem thử, giải thi đấu đấu thú ở đó đặc sắc và kịch liệt hơn bất kỳ nơi nào khác.
Nữ tử nói êm tai.
Sau khi nghe xong, Thần Võ cười cười, không nói nữa.
Diệp Tùy Phong cũng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, không bày tỏ thái độ.
Khứu giác của nữ tử rất bén nhạy, lập tức cảm thấy có chút không đúng, thế là nói tiếp:
- Nhưng cũng có người lại rất đồng ý đối với cách làm của Thần Võ Tiên Đế.
- Gần đây, ta thấy không ít tu sĩ đến từ nơi khác, muốn thông qua truyền tống trận của Huyền Đô để đi đến Đông Hoang đấy.
Diệp Tùy Phong nhếch mi hỏi:
- Muốn đi đến Đông Hoang thì phải đi qua Huyền Đô sao?
Nữ tử trả lời:
- Huyền Đô có đại truyền tống trận, có thể trong một lần vượt qua mấy Tiên Vực, đạt tới gần Tiên phủ Thần Võ.
- Nếu như từ nơi khác đi qua thì phải đi một quãng đường rất xa.
Mấy người nhẹ gật đầu, Thần Võ thì lại lâm vào suy tư.
Đối với bọn hắn mà nói, vượt ngang tỷ dặm cũng không phải việc khó, nhưng đối với tu sĩ bình thường thì khoảng cách thường thường là trở ngại lớn nhất.
Đám người lại nói về những chuyện khác một chút, sau đó Diệp Tùy Phong bảo nữ tử và nhóm nhạc sĩ đi ra, chỉ để lại mấy người bọn hắn.
Sau đó, Diệp Tùy Phong phất tay bố trí một tầng kết giới.
- Mẹ nó!
Kết giới vừa rồi hoàn thành, Thần Võ đã đập bàn một cái.
- Cái đám Huyền Chủ đáng chết này, không ngờ lại dùng loại phương pháp này để châm biếm ta!
Hắn tức giận không thôi.