Chương 410: Tiểu Hắc Bị Bán
Sở dĩ Huyền Đô đẩy ra hoạt động đó chính là muốn nói cho mọi người, Yêu Linh tộc chỉ là đồ chơi mà thôi, cái gọi là chung sống hòa bình là tự nguyện đọa lạc.
- Bình tĩnh, không phải còn có một ít ngươi ủng hộ người sao?
Diệp Tùy Phong nói.
- Đại ca, ngài cũng đừng an ủi ta.
Thần Võ hừ hừ nói:
- Ban đầu giọng nói chuyện của nữ nhân kia căn bản chính là trong lòng đã định chúng ta cũng giống như những người đó, chúng ta cũng xem vạn tộc cùng tồn tại là trò cười.
- Chuyện này đã nói lên, người chế giễu ta là tuyệt đại đa số.
- Nàng ta nói loại người thứ hai, chẳng qua là phượng mao lân giác thôi.
Diệp Tùy Phong lắc đầu nói:
- Đừng chui vào ngõ cụt.
- So với việc thay đổi ý nghĩ của người chán ghét ngươi, không bằng coi nhẹ bọn hắn, tận tâm đối đãi với người ủng hộ ngươi.
- Nữ tử vừa rồi nói, có ít người muốn đi đến Tiên Phủ của ngươi thì nhất định phải đi qua truyền tống trận của Huyền Đô, ngươi cảm thấy, bọn hắn còn có thể đi được không?
Thần Võ yên lặng.
Đúng vậy, Huyền Đô vốn đã có thù với hắn, không làm khó dễ những người kia mới là lạ.
- Ta hiểu được đại ca.
Thần Võ nói:
- Ta sẽ lập tức đi làm, ta không thể để cho những người ủng hộ ta, bởi vì khoảng cách mà ngừng chân, cũng không thể để bọn hắn bị người khác dùng ngòi bút làm vũ khí, nhận lấy áp lực.
- Chỉ có điều…
- Đại ca, vì vị trí địa lý của Huyền Đô nên vẫn rất khó đi vòng qua, tốt nhất là có thể xây dựng một tòa truyền tống trận thông thuận an toàn trong Huyền Đô.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
- Chuyện này cứ giao cho ta.
- Mấy ngày nữa, khi tìm Huyền Chủ uống trà, ta sẽ tâm sự kỹ càng với hắn.
- Hi vọng, có thể thuận lợi một chút.
……….
Mấy người không dừng ở Tinh Thành bao lâu, sau khi cơm nước xong xuôi đã lập tức đi đến chỗ truyền tống trận ở trong thành.
Người ở đây còn nhiều hơn cả số người xếp hàng ở cổng thành, với lại người mang theo linh thú cường đại cũng rất nhiều.
Có lẽ có rất nhiều người đều là chạy tới Đô Thành để tham gia đấu thú.
Đương nhiên, nơi này cũng có cửa riêng dành cho khách quý.
Sau khi hao tốn một chút xíu tiên thạch, mấy người Diệp Tùy Phong đã tiến vào đại sảnh truyền tống chuyên dành cho khách quý.
Bố trí nơi này rõ ràng không cùng đẳng cấp.
Hoàn cảnh ưu nhã, với lại ăn ngon uống ngon rất đầy đủ.
Mấy người Diệp Tùy Phong tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, chờ đợi truyền tống trận mở ra.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một người quen.
Chính là thiếu nữ mà hắn đã gặp lúc ở cổng thành.
Người nơi này không phú thì quý, xem ra lai lịch của tiểu nha đầu này cũng không tầm thường.
Lúc này, nàng cũng chú ý tới mấy người Diệp Tùy Phong, nhưng ánh mắt của nàng vẫn tập trung trên người Tiểu Hắc.
- Cha, bọn buôn người kia vẫn đang ngó nhìn ta!
Tiểu Hắc bám vào bên tai Diệp Tùy Phong, nói nhỏ.
- Tiểu Hắc, ngươi dùng sai từ, bọn buôn người là để chỉ những tên buôn bán người, không giống ngươi.
Thần Võ cười ha ha nói.
Hắn đương nhiên cũng chú ý tới thiếu nữ kia, chỉ có điều hắn vẫn luôn giữ khoảng cách mà thôi.
- Hình như đứa nhỏ này có năng lực câu thông với linh thú, với lại thiên phú không tệ, mới mười lăm mười sáu tuổi đã có tu vi là Nhân Tiên.
Thần thức Diệp Tùy Phong khẽ quét qua, lập tức đã hiểu rõ tất cả về thiếu nữ đó.
- Ừm, lão đầu bên người nàng ta chính là Tiên Vương đỉnh phong, xem ra chắc là người hộ đạo.
- Thế lực của nàng ta chí ít cũng là cấp bậc Tiên Tôn.
Thần Võ cũng nói.
- Có lẽ vì Tiểu Hắc quá đáng yêu nên mới hấp dẫn ánh mắt của nàng ta đúng không?
Cốc U Lan cười nói.
- Quao, Cốc tỷ tỷ, ta rất thích tỷ nói chuyện!
Tiểu Hắc lập tức vui vẻ ra mặt, ánh mắt nhìn thiếu nữ kia đã từ đề phòng biến thành thưởng thức.
Ngay khi mấy người đang nói chuyện phiếm thì hình như thiếu nữ kia lại bắt đầu xảy ra tranh chấp với người hộ đạo của nàng.
Sau một lát, nàng ôm mèo con, tự mình đi tới.
Hình như người hộ đạo của nàng rất bất đắc dĩ, nhưng cũng đứng dậy, đi theo phía sau thiếu nữ.
Rất nhanh, nàng ta đã đi tới trước mặt Diệp Tùy Phong.
- Chào đạo hữu.
Thiếu nữ lễ phép thi lễ.
- Ừm.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
- Có chuyện gì không?
Hắn ôn tồn hỏi.
- Ta tên là Tiểu Chiêu.
m thanh của thiếu nữ nhẹ nhàng, nhìn Tiểu Hắc một chút, nói:
- Đạo hữu, ta có thể mạo muội hỏi ngài một câu không, linh thú đáng yêu này của ngài có tên là gì vậy?
Diệp Tùy Phong vừa chuẩn bị trả lời, Tiểu Hắc lại chủ động đứng dậy, cố ý giảm hạ thấp giọng xuống, trầm giọng nói:
- Tên ta là Hắc Đế!
Nó bỗng nhiên nói chuyện dọa Tiểu Chiêu nhảy một cái.
Ánh mắt của nàng ta tràn đầy ngạc nhiên, linh thú có thể nói tiếng người cũng không phải thường gặp.
- Hắc Đế?
Tiểu Chiêu nở nụ cười xinh đẹp:
- Vậy thì ta gọi ngươi là Tiểu Hắc có được không, ta cảm thấy gọi như vậy sẽ tương đối thân thiết.
Bả vai Tiểu Hắc lập tức xụ xuống, vốn còn muốn chứa đựng thâm trầm.
- Tùy ý ngươi.
Nó miễn cưỡng nằm xuống, giờ khắc này, nó có chút nhớ lúc còn quát tháo phong vân Nam Hoang.
Sau đó, Tiểu Chiêu và Tiểu Hắc vui sướng ảnh hưởng lẫn nhau, bắt đầu tác động qua lại, trò chuyện trò chuyện ngược lại rất thú vị.
Sau một lát, lão giả bên cạnh nàng lên tiếng.
- Thiếu chủ, chúng ta cần phải đi.
Vẻ mặt Tiểu Chiêu lập tức ảm đạm, thấp giọng nói:
- Được.
Sau đó, nàng phất phất tay về phía Tiểu Hắc:
- Hắc Đế, rất hân hạnh được biết ngươi.
- Nếu có duyên gặp lại, chúng ta có thể làm bằng hữu không?
Tiểu Hắc cười hì hì một tiếng:
- Đương nhiên có thể rồi.
Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi, nó cũng đã sinh ra hảo cảm đối với thiếu nữ hiền lành này.
Người hộ đạo bên cạnh Tiểu Chiêu nhìn thấy cảnh tượng này, cũng cười nói:
- Thiếu chủ, nếu ngươi đã vừa ý linh thú này như thế, vậy chúng ta mua lại nó đi.
Tiểu Chiêu lập tức sững sờ, mang theo tức giận nói:
- Tần thúc!
Nhưng lão giả cũng không để ý tới nàng, mà nhìn về phía Diệp Tùy Phong:
- Đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?
- Chúng ta nhất định sẽ cho ngươi một cái giá vô cùng hài lòng.
Tiểu Chiêu còn muốn nói gì nhưng bị lão giả dùng ánh mắt ngăn lại.