Chương 482: Đi Đến Tầng Chót Của Hiểm Địa Chung Cực.
Dương Thiên Lân tiếp tục nói:
- Ở phương hướng này cách đó không xa, có một hiểm địa cực kỳ đáng sợ, ngay cả Dương Thi Mạn đều đã từng bị nhốt ở trong.
- Với lại lại đi về phía trước, rất có thể sẽ gặp được hiểm địa chung cực, đó là hẳn phải chết chi địa.
- Cho nên ta khuyên ngươi, vẫn nên thay đổi phương hướng thì tốt hơn.
Diệp Tùy Phong có chút nhếch mi.
Vậy mà lại có lòng tốt khuyên bảo.
Thế tử này ngược lại thật không tệ.
- Cám ơn.
- Nhưng nơi ta muốn đi chính là bên này, tạm biệt.
Nói xong, Diệp Tùy Phong lần nữa bay đi, tốc độ kia, Dương Thiên Lân phát hiện mình lại không đuổi kịp.
- Gia hỏa cao ngạo này khẳng định sẽ hối hận!
Trong lòng Dương Thiên Lân sinh giận.
Sau đó hắn suy nghĩ, lại đi theo.
- Chỗ kia, ngay cả Dương Thi Mạn đều có thể bị vây khốn, hắn khẳng định cũng trốn không thoát.
- Ai, hy vọng có thể theo kịp.
Dương Thiên Lân cẩn thận phi hành trong bí cảnh, hắn cũng không dám bay quá nhanh, nơi này khắp nơi đều là nguy hiểm.
- Đông!
Bỗng nhiên, ngay khi hắn tiến lên, một tiếng vang trầm, từ phía trước xa xôi truyền tới.
Tiếng gầm kia quá mức mãnh liệt, ngay cả hư không đều rung ra vô số đường vân.
Dương Thiên Lân sững sờ, dao động này cũng quá mạnh rồi?
Đến cùng, đã xảy ra chuyện gì?
Hắn tăng nhanh tốc độ, tiếp tục tiến lên.
Sau một khoảng thời gian, hắn đi tới nơi đã từng vây khốn Dương Thi Mạn.
Nhưng Dương Thiên Lân nhìn lên cảnh tượng trước mặt, miệng hắn làm sao đều không đóng lại được.
Khu vực nguy hiểm đã biến mất không thấy gì nữa.
Thay vào đó, là một hố trời siêu cấp to lớn.
Hố trời này giống như bị thiên thạch khổng lồ đập vào, đường kính sợ là có hơn mười dặm, Dương Thiên Lân đứng ở biên giới, còn muốn nhỏ hơn khi so với loài kiến.
Mà dưới đáy hố trời, có một dấu tay lớn rõ ràng.
- Người kia, dùng một ngón tay, đã có thể đâm xuyên nó?!
Dương Thiên Lân mở to mắt nhìn.
Đơn giản chính là hoài nghi nhân sinh.
……..
Tầng thứ mười tám của bí cảnh Cực Dương.
Diệp Tùy Phong dùng tốc độ cực nhanh, mau chóng đuổi đến hiểm địa chung cực.
Trên đường đi, một ít hiểm địa hoặc đại ma xui xẻo, bị hắn trong nháy mắt đánh tan thành mây khói.
Rất nhanh, Diệp Tùy Phong đã đi tới trước mặt một đại điện kỳ lạ.
Nơi này khắp nơi đều có pháp tắc mênh mông, Tiên Đế bình thường, sơ ý một chút sẽ thịt nát xương tan.
- Trận pháp?
Diệp Tùy Phong nhếch mi lên, tự hỏi.
Bên ngoài đại điện này, lại có người bố trí một tầng trận pháp không tầm thường, chẳng lẽ có người lịch luyện ở đây?
Hắn suy nghĩ, đưa ra một ngón tay chạm vào, trận pháp trước mắt ngay lập tức sụp đổ.
- Ai?!
Một tiếng gầm thét, từ trong đại điện truyền đến.
Sau đó, một thanh trường kiếm xẹt qua chân trời, mang theo vô tận sát ý với sát khí, chém về phía Diệp Tùy Phong.
Nhưng khi trường kiếm còn chưa chạm tới hắn, lại bỗng nhiên ngừng lại.
Một bóng dáng màu đen, xuất hiện ở trước mặt Diệp Tùy Phong.
- Đại bá phụ?
Nữ tử vừa xuất hiện chính là Dương Thi Mạn.
Nàng thấy Diệp Tùy Phong, vẻ mặt nàng tràn đầy sự kinh ngạc.
- Ngài làm sao lại tới đây?
Dương Thi Mạn hỏi.
- Tìm một kiện đồ vật.
Khi thanh kiếm dài vừa mới đánh tới, Diệp Tùy Phong đã thấy nàng, cho nên mới lựa chọn không có ra tay.
- Diệp Long đâu?
Diệp Tùy Phong hỏi.
- A, ở bên trong.
Dương Thi Mạn nói:
- Đây là hiểm địa chung cực trong bí cảnh Cực Dương, chúng ta vẫn đang thăm dò.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, vừa mới chuẩn bị nói cái gì, bỗng nhiên, một cỗ chiến ý khổng lồ thông thiên triệt địa lan tới.
- Đạo chích phương nào, dám tới nơi đây giương oai!
Theo tiếng rống, một thanh trường thương to lớn, từ trong đại điện đâm ra.
Khí thế kia đơn giản chính là hủy thiên diệt địa!
Diệp Tùy Phong ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, một bàn tay quất tới.
Trường thương còn chưa xuất hiện, ngay cả chủ nhân của nó đã bị hắn quạt trở về, trên đường đi phá hủy không biết bao nhiêu kiến trúc.
- Ta đi vào trước.
Hắn tựa như làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, quay đầu nói với Dương Thi Mạn:
- Có rảnh rỗi nói với hắn, đều đã là làm cha, đừng luôn có dáng vẻ như người tự kỷ.
Nói xong, Diệp Tùy Phong lắc đầu, lách mình đi vào trong đại điện.
Chỉ để lại Dương Thi Mạn, mặt mũi nàng tràn đầy tia bất đắc dĩ.
Sau một lát, một bóng dáng màu trắng, vọt ra từ bên trong phế tích.
Chính là Diệp Long.
Hắn đi đến bên người Dương Thi Mạn, nhìn vào có chút chật vật.
- Thi Mạn, sao nàng không nhắc nhở ta một tiếng chứ?
- Ôi, eo của ta…
Diệp Long xoa cái eo, một cái tát vừa rồi kia, chính là chân thật, đập hắn mắt nổi đom đóm.
Dương Thi Mạn liếc mắt.
- Ai bảo chàng không nhìn tình huống.
- Đáng đời.
Diệp Long bĩu môi.
- Ta sao có thể nghĩ đến là đại bá tới, trừ ngài ấy ra, thế giới này thật không có người khiến ta sợ!
Dương Thi Mạn lắc đầu.
- Yên tĩnh đi.
- Đại bá phụ tiến vào, nói là muốn tìm một món đồ.
Diệp Long khẽ nhíu mày.
- Trên đời này đồ vật có thể làm cho ngài ấy để ý t, nhưng không có nhiều lắm.
Diệp Long suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Được rồi, chúng ta bận chuyện của chúng ta trước, không đi quấy rầy ngài ấy.
- Nếu cần chúng ta, ngài ấy khẳng định sẽ nói.
…
Trong đại điện hỗn loạn, lớn hơn nhiều so với nhìn vào từ bên ngoài.
Đại điện có phong cách cổ lão, xem xét cũng không phải là kiến trúc thời đại này.
Có lẽ, là thủ bút lúc ấy của Thần Triều Mục Tiên.
Lúc này, mặc dù nó đã tàn phá không chịu nổi, nhưng cũng có thể nhìn ra đã từng huy hoàng.
Diệp Tùy Phong nhìn lướt qua trong đó, hoàn toàn thả ra thần thức kinh khủng, cố gắng rà soát từng di vật.
Tốc độ của hắn cực nhanh, phàm là có đồ vật trở ngại cản đường, toàn bộ dùng bạo lực phá giải.
Chưa đến một khắc đồng hồ, Diệp Tùy Phong đã đi tới tầng dưới chót nhất của đại điện.
Hắn vừa mới xuống tới, ánh mắt của hắn đã khóa chặt một tòa tế đàn cách đó không xa.
Tế đàn màu đen, luyện chế thành từ vật liệu không biết tên.
Phía trên nó có một khối hình thoi màu đen, nhẹ nhàng trôi nổi.
Chính là một di vật của Thần Triều!