Chương 492: Cùng Nhau Quay Trở Về!
- Như vậy đi.
Lão Kỳ Lân bỗng nhiên nói:
- Trong tộc ta còn có một món chí bảo truyền thừa từ thời Tuyên Cổ.
- Nó có được năng lực xuyên qua không gian Hỗn Độn, chí ít có thể giúp ngươi rút ngắn một nửa lộ trình.
- Mặc dù sau khi sử dụng thì nó sẽ lập tức bị hủy, nhưng đây là biện pháp duy nhất.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Nếu quả thật tiên đoán bị xuyên tạc thì hắn vẫn nên mau chóng trở lại Tiên giới thì tốt hơn.
Nói không chừng Diệp Hoàng, Diệp Long, còn có Tiểu Hắc cũng có thể đang ở trung tâm Tiên giới.
Nhưng trước lúc rời khỏi, hắn cần phải làm rõ ràng tất cả vấn đề.
- Ta còn muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.
Diệp Tùy Phong nói.
- Mời nói đi.
Lão Kỳ Lân nhẹ gật đầu.
- Đến cùng thì vì sao Thần Triều lại bị diệt vong?
- Vì sao chín vị Đạo Thủ lại phải hóa thành Thần Bảng Hỗn Độn, ta nghe nói, Thần Bảng sẽ giáng lâm Tiên giới trước khi đại kiếp đến.
- Vì sao các ngươi lại muốn giấu di vật trong những tinh đồ này? Với lại hai mảnh vỡ mấu chốt nhất còn đặt ở tầng dưới chót nhất của bí cảnh Cực Dương và bí cảnh Cực Âm?
Diệp Tùy Phong một lần hỏi ra mấy vấn đề cuối cùng.
Nhưng lão Kỳ Lân lại chậm rãi lắc đầu.
- Ta không biết.
Sau đó, nó giải thích nói:
- Sau khi tiên đoán được đại kiếp của vạn giới thì toàn bộ nhất tộc Kỳ Lân đã rời khỏi Tiên giới.
- Chúng ta không có cách nào chống lại loại kiếp nạn này nên chỉ có thể lựa chọn tìm kiếm một chút xíu khả năng sinh tồn trong hỗn độn vô tận.
- Đây cũng là nguyên nhân chúng ta cách xa Tiên giới như vậy.
- Về phần Thần Triều diệt vong, Thần Bảng còn có truyền tống trận thông đến nơi này.
- Có thể là Thần Đế lưu lại chuẩn bị để ứng đối đại kiếp sau này.
Diệp Tùy Phong giật mình, thì ra nhất tộc Kỳ Lân đã thoát đi trước khi Thần Triều bị hủy diệt.
Đối với hành động này, hắn cũng không đưa ra bình phán gì, lựa chọn giữa sống và chết, ai cũng không có đúng sai.
Chỉ là, hắn vẫn có chút cảm giác kỳ quái, giống như thiếu một chút gì đó.
- Việc này không nên chậm trễ.
Lúc này, lão Kỳ Lân mở miệng nói:
- Ngươi nhất định phải nhanh trở về Tiên giới, thông báo sự thật ra cho đại chúng.
- Nếu không, hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi.
Diệp Tùy Phong yên lặng một lát, cuối cùng nhẹ gật đầu.
- Ừ, được.
……..
Chuyến đi đến thế giới Kỳ Lân còn nhanh hơn trong tưởng tượng của Diệp Tùy Phong một chút.
Chuyến này có chút quá thuận lợi.
Hắn vốn tưởng là, truyền tống trận vượt qua hư không hỗn độn, là thông đến căn cứ bí mật nào đó của Thần Triều Mục Tiên.
Kết quả lại không phải như thế.
Nhưng hắn đã từ trong miệng lão Kỳ Lân biết được rất nhiều bí mật về Thần Triều, cũng biết được nội dung cụ thể của đại kiếp, cũng không uổng công chuyến này.
Diệp Tùy Phong tự có năng lực phán đoán hoang ngôn, theo như lời lão Kỳ Lân nói, hắn biết rõ lão ta không phải đang lừa gạt mình.
Đến loại cấp bậc này, lời nói dối đơn thuần là không có hiệu quả.
Kiếp nạn sắp đến, đại vực Thái Âm và Thái Dương đã nguy cơ sớm tối, vẫn là mau chóng trở về thì tốt hơn.
- Ngươi còn có vấn đề gì nữa không?
Lão Kỳ Lân hỏi.
Diệp Tùy Phong nghĩ nghĩ, sau đó nói:
- Ta nghe Phần Diệt nói, đại điện tiếp dẫn là do ngươi tạo thành à?
Lão Kỳ Lân gật đầu.
- Đó là trước khi ta rời khỏi, Thần Đế đã nhắc nhở ta.
- Lúc ấy, ta vẫn không rõ tại sao hắn phải làm như vậy ?
- Hiện tại xem ra, chắc là Thần Đế đoán được tiên đoán sẽ bị xuyên tạc, cho nên lưu lại một lối đi như thế, để chân tướng có thể được công bố ra tại thế.
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày.
- Theo ta được biết, ở thời kỳ Thần Triều, ngoại trừ nhất tộc Kỳ Lân ra thì còn có Tổ Long, Tổ Phụng nữa mà.
- Tung tích của bọn chúng cũng biến mất khỏi Tiên giới, ngươi có biết bọn chúng đi đâu không?
Lão Kỳ Lân dừng lại một chút, sau đó nói:
- Không sai, Tổ Long và tổ Phụng cũng giống như ta, cũng là Đạo Thủ trên danh nghĩa.
- Nhưng khi chúng ta rời khỏi Tiên giới, bọn chúng vẫn còn ở trong Thần Triều.
- Cuối cùng có lẽ chúng đã lưu lại, cũng có lẽ đã rời khỏi giống như ta.
Diệp Tùy Phong yên lặng.
Tổ Long và Tổ Phụng nhất tộc cũng là bộ tộc mạnh mẽ thứ nhì giữa trời đất.
Trừ phi triệt để tiêu vong, nếu không thì chắc chắn đã lưu lại dấu chân ở Tiên giới.
- Đạo hữu, việc này không nên chậm trễ, mỗi trì hoãn một chút thời gian thì vạn linh Tiên giới sẽ nhiều hơn một chút nguy hiểm.
- Ta vẫn phải nhanh lên lên đường đi.
Giọng của Lão Kỳ Lân hơi có chút vội vàng.
Diệp Tùy Phong nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu.
- Được, vậy chúng ta đi thôi.
…
Sau một lát, bên ngoài thế giới Kỳ Lân.
Diệp Tùy Phong đứng chung một chỗ với lão Kỳ Lân.
Ở trước mặt bọn hắn là một khối luân bàn đá màu xanh với phong cách cổ xưa.
Luân bàn tang thương, nhìn qua giống như một thứ đồ rất bình thường.
Nhưng khi nó bắt đầu chậm rãi xoay tròn thì dòng lũ đạo vận đổ xuống, đây là chí bảo vô thượng hiếm có.
Theo luân bàn xoay tròn, một cánh cửa hư không chầm chậm mở ra.
- Đạo hữu, mời đi.
Lão Kỳ Lân nói.
Diệp Tùy Phong nhìn cánh cửa Hư Không, sờ lên cái cằm.
- Thật ra ta rất muốn uống xong chén trà rồi mới đi, ta còn chưa hưởng qua mỹ thực của tộc Kỳ Lân đâu.
Câu nói này làm cho lão Kỳ Lân lập tức sững sờ.
- Đạo hữu, đừng nói giỡn.
- Ngươi nhất định phải chạy trở về, thông báo đại kiếp chân chính đến vạn linh để ứng đối tương lai không thể biết trước.
- Nếu như còn có tương lai, ta chắc chắn sẽ chiêu đãi đạo hữu một phen.
Diệp Tùy Phong nhếch mi.
- Chuyện này là thật chứ?
Lão Kỳ Lân bất đắc dĩ.
- Đương nhiên là thật!
Diệp Tùy Phong nhún vai.
- Vậy được rồi.
Sau đó, hắn bước lên phía trước, cưỡi trên Luân Bàn, đi tới trước cánh cổng lớn.
Nhưng hắn lại dừng lại.
Trong ánh mắt có chút lo lắng của lão Kỳ Lân, hắn quay lưng lại.
- Hay ngươi đi cùng ta đi.
- Hai người chúng ta hợp lực nhất định có thể cứu nhiều sinh linh hơn.
- Ngươi nói đúng không?
Diệp Tùy Phong lộ ra hàm răng trắng noãn.