Chương 493: Chiến Đấu Với Lão Tổ Kỳ Lân.
Lão Kỳ Lân nhíu mày thật sâu.
- Đạo hữu, thật đừng làm rộn.
- Ta đã quyết định rời xa Tiên giới từ ngàn vạn năm trước, nên tất nhiên sẽ không quay trở về.
Diệp Tùy Phong vội vàng gật đầu.
- A, thì ra là như vậy.
Nhưng một lát sau, hắn lại ngẩng đầu lên.
- Thật không trở về sao?
Lão Kỳ Lân âm thầm cắn răng thật chặt, đáp.
- Không trở về!
- Ngươi chắc chắn chưa?
- Chắc chắn!
- Không suy nghĩ lại chứ?
- Không suy nghĩ lại, ngươi đi nhanh đi!
Trong đôi mắt đục ngầu của Lão Kỳ Lân đều phun ra lửa.
Diệp Tùy Phong nhếch miệng.
- Được thôi, nếu tâm ý của ngươi đã quyết, vậy ta sẽ lên đường một mình.
Nói xong, hắn quay lưng sang chỗ khác, chỉ nửa bước đã bước vào cánh cửa Hư Không.
Lão Kỳ Lân thở ra một hơi thật dài.
Chính khi nó tưởng là Diệp Tùy Phong đã đi thì hắn lại rụt chân trở về.
Hắn xoay người, vỗ tay một cái, nói:
- Ai nha, suýt nữa quên mất.
- Ta và Phần Diệt cũng coi là quen biết, còn chưa chào hỏi hắn mà.
Lão Kỳ Lân kém chút giận điên người.
- Ngươi đến cùng có đi hay không?
Trên mặt Diệp Tùy Phong hiện lên nụ cười thân thiện.
- Chào hỏi nó một tiếng rồi ta sẽ đi.
Nói xong, hắn nhấc chân lên đi xuống phía dưới.
Cuối cùng, lão Kỳ Lân cũng không nhịn được nữa.
Khí thế vô biên ầm vang nổ tung trên người của nó.
Hỗn độn loạn lưu trong phạm vi mấy chục ngàn dặm đều bị lần này trực tiếp gột rửa không còn.
Khó mà tin được, thân thể nhìn qua gần như đã gần mục nát lại có thể bộc phát ra uy thế đáng sợ như vậy.
Nương theo khí thế đó, Phần Thiên Viêm kinh khủng hóa thành một con Kỳ Lân khổng lồ, cuồng hống phóng về phía Diệp Tùy Phong.
- Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh như muốn hủy thiên diệt địa vang lên.
Dư ba do vụ nổ tạo thành càng cường đại hơn khí thế vừa bộc phát mấy trăm lần!
Xung quanh ngoại trừ hư không ra thì bất luận vật chất gì cũng bị bốc hơi.
Một lát sau, theo lên hỏa diễm dần dần dập tắt, luân bàn to lớn đã vỡ ra.
Mà trên bàn quay, bóng người Diệp Tùy Phong nương theo cánh cửa hư không, toàn bộ biến mất không thấy gì nữa.
lão Kỳ Lân thấy cảnh tượng trước mặt, nhẹ thở ra một hơi thật dài.
Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh làm cho lông tơ của nó dựng đứng lên vang lên từ phía sau.
- Vì sao lại đánh ta?
Lão Kỳ Lân đột nhiên quay người, chỉ nhìn thấy Diệp Tùy Phong lông tóc không tổn thương, lẳng lặng lơ lửng sau lưng nó.
- Không phải chúng ta ở chung rất vui vẻ sao?
Diệp Tùy Phong sờ lên cằm, nhìn kĩ lão Kỳ Lân trước mặt.
Vẻ mặt của lão âm trầm đến cực hạn.
- Tại sao ngươi có thể phát hiện?
Lúc này, trong lòng nó đã hiểu rõ, muốn cưỡng ép đưa tiễn Diệp Tùy Phong đã là chuyện không thể nào.
- Ngươi quá nóng lòng.
Diệp Tùy Phong cũng không giả dối đáp.
Thật ra khi lão Kỳ Lân đột nhiên đưa ra ý đồ dùng bảo vật tiễn hắn rời khỏi thì hắn đã phát giác ra một chút chỗ không đúng.
Trùng hợp như vậy à?
Trùng hợp ngươi lại có loại vật này?
Lại sau đó, lão Kỳ Lân không ngừng thúc giục lại càng làm trong lòng Diệp Tùy Phong nghi ngờ nhiều hơn.
Hắn dây dưa ở trước cửa Hư Không, thật ra chỉ là tại làm thăm dò sau cùng mà thôi.
Cuối cùng, lão Kỳ Lân đã không chịu nổi, lựa chọn chủ động xuất thủ.
Chỉ tiếc nó không ngờ rằng Diệp Tùy Phong đã sớm có phòng bị.
- Ngươi vội vã muốn ta rời khỏi như vậy, đến cùng là vì chuyện gì?
Diệp Tùy Phong hờ hững nhìn nó.
Ánh mắt Lão Kỳ Lân âm trầm.
- Nhiều lời vô ích.
- Nếu ngươi đã không đi, vậy thì ở lại đây đi!
Nói xong, khí thế kinh khủng lần nữa từ trên người lão Kỳ Lân bộc phát.
Làm Đạo Thủ Thần Triều, thực lực của nó không khác những Cực Đạo giả chút nào.
So với mấy người Cực Dương Đạo Nhân thì mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Thậm chí, đã rất gần với thực lực bây giờ của Diệp Tùy Phong.
- Rống!
Lão Kỳ Lân trực tiếp lấy ra thực lực mạnh nhất của mình.
Diệp Tùy Phong không dám xem thường, từ khi tăng lên trăm tỷ năm tu vi đến nay, đây là lần đầu hắn lấy ra mười phần lực lượng.
Một bàn tay lớn ngưng kết trong thiên không, chụp vào đầu lão Kỳ Lân.
- Đùng!
Tiếng nổ tung to lớn, thậm chí ảnh hưởng đến thế giới Kỳ Lân, gió lốc pháp tắc điên cuồng đong đưa.
Bàn tay lớn bị lão Kỳ Lân đánh nổ.
Vẻ mặt Diệp Tùy Phong tươi cười, hắn cũng có thể đường đường chính chính chiến đấu một trận.
Mà vẻ mặt lão Kỳ Lân đối diện thì lại tràn đầy ngưng trọng.
Mặc dù nó đã thoát khỏi bàn tay lớn đó nhưng lần va chạm vừa rồi đã làm nó hiểu rõ.
Thực lực của gia hỏa này có chút doạ người.
- Tới đi.
Diệp Tùy Phong thu hồi nụ cười, chủ động tấn công.
Những năm này học tập các loại thủ đoạn, một tiếp một chào hỏi trên người lão Kỳ Lân.
Đừng quên, hắn chính là tập hợp thể các loại phương diện Tiên Đế võ đạo, Tiên Đế đạo pháp, Tiên Đế trận đạo.
Ba ngàn đại đạo, bất luận một đạo nào hắn cũng là hạ bút thành văn.
Tiếng nổ tung nương theo pháp tắc phong bạo không ngừng vang lên.
Vẻ mặt của lão Kỳ Lân hoảng sợ, sống ngàn vạn năm, nó vẫn là lần đầu nhìn thấy loại biến thái này!
Thần Đế cũng không hơn gì người này!
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, lão Kỳ Lân đã bị Diệp Tùy Phong hoàn toàn áp chế.
Một lát, trên người của nó đã mình đầy thương tích!
Cuối cùng, lão Kỳ Lân bị một đạo pháp tắc dây xích của Diệp Tùy Phong, quất đến toàn thân đau nhức, sau đó nó nhịn không được cuồng hống lên.
- Tổ Long! Tổ Phụng!
- Giúp ta!
Theo tiếng rống của nó.
Bỗng nhiên, hai người khác đứng bên cạnh lão Kỳ Lân đột nhiên bộc phát ra.
Càng có hai thế giới chậm rãi xuất hiện từ trong hỗn độn.
Một cái bắn ra kim quang bốn phía!
Một cái liệt diễm ngập trời!
………
Pháp tắc loạn lưu đáng sợ điên cuồng vặn xoắn chung quanh thế giới Kỳ Lân.
Nhưng đến khi hai khí tức khác xuất hiện, Diệp Tùy Phong mới phát hiện, thì ra đây không chỉ ẩn giấu riêng một thế giới Kỳ Lân, ngay cả thế giới Tổ Long và thế giới Tổ Phượng, cũng ở nơi đây.
Ẩn giấu thật tốt!
Hắn dừng tay lại, nhìn về phía bọn chúng.