Chương 517: Âm Dương Câu Diệt, Vạn Giới Sụp Đổ.
Hiện tại, hắn chỉ có hai loại lựa chọn.
Thứ nhất là từ bỏ đối kháng, mặc cho năng lượng thả ra ngoài.
Nếu như vậy, mọi thứ ngoại trừ thế giới Vân Tiêu đều sẽ bị phá hủy trong khoảnh khắc, vạn linh bốc hơi, vạn giới điêu linh.
Thứ hai chính là vững vàng đón đỡ lấy.
Nếu như hắn rút ra toàn bộ 5 tỷ năm tu vi còn lại, một mình Diệp Tùy Phong cũng đã đủ để chống lại.
Mặc dù vẫn như cũ có khả năng tạo thành tổn thương không thể xóa nhòa đối với vạn giới, nhưng hơn phân nửa sinh linh vẫn còn có thể còn sống.
Nhưng vấn đề là, một khi rút ra tất cả tu vi, hắn sẽ thật không cách nào trở về Tiên giới nữa.
Ngay khi quang mang đánh tới, đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu Diệp Tùy Phong.
Hắn không thèm để ý vạn giới có bị hủy diệt hay không, vạn linh có thể còn sống hay không.
Nhưng cố gắng của Thần Đế, chấp niệm của Thần Hội, các tiên hiền tỷ năm hy sinh vì nghĩa làm trong lòng hắn xúc động.
Chưa nói đến cách làm của bọn hắn có chính xác không, nhưng điểm xuất phát của bọn hắn cũng vì tương lai của sinh linh trong vũ trụ.
Mỗi người đều dốc hết sức mình vì khả năng hầu như không tồn tại kia.
Loại ý chí này làm cho Diệp Tùy Phong khó mà coi nhẹ.
Thật sự phải trơ mắt nhìn sinh linh của Vạn Giới bị hủy hoại trong chốc lát như vậy hay sao?
Diệp Tùy Phong thở thật dài.
Hắn không làm được.
Cho dù trong lòng hắn có lạnh lẽo thế nào, khi thật sự đứng trước lựa chọn thì hắn vẫn không có cách nào triệt để ném hàng tỷ sinh linh sau ót.
Cũng có lẽ đây không phải là lựa chọn.
Mọi thứ đều đã được quyết định từ lâu.
Lực lượng kinh khủng vô biên đã đi tới trước mắt.
Ánh mắt Diệp Tùy Phong bình tĩnh, tâm niệm vừa động, rút ra toàn bộ tu vi còn lại trong hệ thống.
Tu vi ngàn tỷ năm làm cho toàn bộ thân hình của hắn đều lóe ra một loại quang mang dị dạng.
Đó là lực lượng hoàn toàn áp đảo phía trên vũ trụ.
- Kết thúc.
Đối mặt với lực lượng như dòng lũ đánh tới, Diệp Tùy Phong cổ động lực lượng cả người, đấm ra một quyền.
- Ầm ầm!
Một ba động đáng sợ khó nói lên lời nổ vang ở sâu trong lòng đất.
Niêm phong cửa đại quan.
Đám người Diệp Hoàng, Diệp Long, Tiểu Hắc, còn có huyền chủ, đều tuân theo Diệp Tùy Phong mệnh lệnh, đóng tại đại vực Thái Khôn biên giới.
Ba vị Thần thú lão tổ cũng thủ hộ ở đây.
Bọn hắn ngưng thần đề phòng, nhìn chăm chú về phía trung tâm của Tiên giới.
Bỗng nhiên một đạo ánh sáng u ám từ trung tâm Tiên giới cấp tốc dâng lên, lấy tốc độ gần như thuấn di quét sạch cả phiến thiên địa.
- Hả?
Lão tổ Kỳ Lân nhíu mày.
- Vừa rồi là gì vậy?
Diệp Long cũng sững sờ, quang mang màu xám đó không giống bình thường.
- Chẳng lẽ, cha đang giao thủ với Thần hội Sáng Thế à?
Tiểu Hắc nghi hoặc nói.
Diệp Hoàng không nói một lời, nhăn mày.
Vừa rồi đạo ánh sáng kia làm trong lòng nàng có một loại dự cảm vô cùng không tốt.
Cảm giác này rất khó hiểu, nhưng lại cực kỳ chân thực.
Nhất định đã có chuyện xảy ra!
- Hay, chúng ta đi trợ giúp đại ca đi!
Thần Võ cũng có chút đứng ngồi không yên, lên tiếng nói.
- Vô dụng.
Lão tổ Kỳ Lân nói:
- Nếu thật sự ngay cả ngài ấy cũng không thể giải quyết, như vậy vận mệnh của Vạn Giới đã nhất định.
Nó biết rõ thực lực của Diệp Tùy Phong, cho dù nhiều người đi hơn nữa cũng không có tác dụng gì.
- Hiểu Hiểu!
Bỗng nhiên, Diệp Hoàng hét lớn một tiếng.
Nàng rút trường kiếm ra, chém về phía hư không.
Ở chỗ biên giới của hai vực có một bóng người từ trong hư không rơi ra.
Diệp Hoàng lách mình bay lên, ngăn nàng lại.
- Không được đi qua…
Ánh mắt Diệp Hoàng đầy phức tạp.
Hiểu Hiểu nhìn Diệp Hoàng, trong mắt lại hiện lên ngấn lệ.
- Ta có loại dự cảm xấu…
Âm thanh của nàng có chút nghẹn ngào.
Diệp Hoàng lắc đầu.
- Ta cũng có.
- Nhưng chúng ta nhất định phải giữ nghiêm mệnh lệnh của cha ta.
- Có lẽ, cảm giác của chúng ta đều là sai lầm, chuyện này sẽ giống như ngày thường, cha ta sẽ bình an…
Diệp Hoàng vẫn chưa nói xong.
Một ba động ngập trời đã đột nhiên bộc phát sau lưng!
Diệp Hoàng giật mình, nàng vừa quay người đã nhìn thấy toàn bộ mặt đất ở trung tâm Tiên giới, chợt nhô lên.
Ngay sau đó ầm vang nổ tung!
Năng lượng ngập trời kinh khủng đến mức không cách nào dùng lời nói để hình dung trực tiếp từ sâu trong lòng đất nổ ra.
Vô luận là mặt đất, hay là bầu trời, thậm chí trong không khí bị khí tức Ma Thần ô nhiễm.
Ngay thời khắc này cũng đều lập tức bốc hơi, ngay cả một tia chứng cứ tồn tại cũng không tìm được.
Năng lượng hướng lên bầu trời, sau đó đổ xuống, chiếu sáng tất cả nơi hẻo lánh.
Tiếp đó, tiếng nổ đùng đoàng to lớn làm tất cả mọi người ở đây, cho dù là Tiên Đế hoặc Cực Đạo giả cũng chấn động mãnh liệt.
Nương theo tiếng nổ đó, thiên địa rung động!
Phương xa, chỗ giáp giới giữa đại vực Thái Khôn và đại vực Thái Càn trực tiếp nứt ra một khe hở khổng lồ, cương phong hỗn độn gào thét mà tới, rất nhanh đã triệt để phân liệt hai đại vực ra!
Một bên khác cũng như thế.
Ba động khủng bố không ngừng kéo dài.
Ba vị lão tổ Thần thú lấy lại tinh thần trước tiên.
Bọn hắn tuyệt đối kinh hãi, cùng nhau thi triển thủ đoạn, huyễn hóa hình tượng chư thiên vạn giới ở trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng trong màn ảnh, sợ vỡ mật!
Thái Âm và Thái Dương đã hóa thành hư không.
Mà tám vực khác cũng toàn bộ đứt gãy, mỗi vực tự mình trôi nổi ở trong hỗn độn.
Mà vết nứt vũ trụ đáng sợ đó vẫn tiếp tục lan tràn ra ngoài.
Phàm là nơi nó chạm đến, ngay cả một tiếng vang cũng chưa kịp phát ra đã trực tiếp bị vết nứt vũ trụ xé rách cắn nuốt, hóa thành hư không.
Với lại, vết nứt còn đang tiếp tục lan tràn.
Hai chân lão Kỳ Lân như nhũn ra, ngồi liệt trên mặt đất.
- Tiên đoán đã thành sự thật!
- Âm dương câu diệt, vạn giới sụp đổ!
Ánh mắt của lão vô hồn, mang theo vẻ mờ mịt và sợ hãi thật sâu.
Mà sau khi mấy người Diệp Hoàng tỉnh táo lại thì hai đầu lông mày đều lộ ra lo lắng.
- Cha…