Chương 518: Ta Nghĩ, Có Thể Đáp Án Cũng Không Phải Là Thứ Ngươi Muốn.
Chỗ lỗ hổng vũ trụ.
Diệp Tùy Phong đứng ở trước mặt động quật, quang mang trên người sáng tối chập chờn.
Trong hư không, lấy hắn làm trung tâm, vết nứt đen kịt tinh mịn lan tràn mà ra, cắn nuốt mọi thứ.
Đó là vết nứt vũ trụ.
Sau khi rút ra toàn bộ tu vi, toàn bộ vũ trụ đã không cách nào dung nạp tồn tại cường đại như hắn, Diệp Tùy Phong chỉ cần làm ra một động tác nhẹ cũng có thể sinh ra tổn thương không thể bù đắp cho vũ trụ.
Nhìn trung tâm Tiên giới bốc hơi, còn có vô số tiểu thế giới bị hủy diệt bởi vì vụ nổ lớn vừa rồi, trong lòng Diệp Tùy Phong ẩn ẩn có chút hiểu ra.
- Bây giờ ngươi đã biết rõ chưa?
Nữ tử thản nhiên nói:
- Ngươi ngăn cản chúng ta, giúp vạn linh không chết, nhưng từ đó về sau, ngươi sẽ không có cách nào trở về vũ trụ được nữa.
- Đây chính là kết quả Thần h Sáng Thế mong muốn.
Hắn vĩnh viễn tính trước một bước, thậm chí không cần ra mặt là đã có thể giải quyết xong mọi chuyện.
Diệp Tùy Phong yên lặng.
Đến sau cùng, hắn vẫn không có cách nào tận mắt nhìn sinh linh Vạn Giới bị triệt để hủy diệt ở trước mặt mình.
Nếu không có năng lực cứu giúp, vậy hắn khẳng định sẽ quay lưng rời khỏi.
Nhưng hắn có năng lực mà giá lớn bỏ ra cũng chỉ là không cách nào trở lại vũ trụ mà thôi.
- Phàm nhân đối kháng với thần linh, chỉ có một con đường là thất bại.
Nữ tử thở một hơi thật dài.
Sau đó, nàng ta nâng năng lượng màu xám trong tay lên, đưa về phía Diệp Tùy Phong.
- Đây chính là thứ mà ngươi vẫn đang tìm.
- Ta nghĩ, có thể đáp án cũng không phải là thứ ngươi muốn.
Năng lượng màu xám chậm rãi bay tới.
Diệp Tùy Phong nhô ra tay, bắt được nó.
Đây chính là thủ đoạn Thần Đế lưu lại, trong đó cất giữ khí tức của người ứng kiếp.
Diệp Tùy Phong lẳng lặng xem trong chốc lát, sau đó phất tay mở ra.
Một bức tranh hiện ra ở trước mặt của hắn.
Thành Phi Tiên.
Trong trạch viện.
Một bóng người đang giải khai pháp tắc trong bùn đất, hóa thành trận pháp, bố trí ở xung quanh sân nhỏ.
Bên cạnh hắn còn có một nữ tử uyển chuyển.
Nữ tử này chính là Cốc U Lan.
Mà bóng người kia chính là Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong xóa đi hình tượng, hít một hơi thật sâu.
Thật ra, nhìn tình huống hiện tại, hắn đã đoán được kết quả.
Nhưng khi sự thật hiện ra ở trước mắt thì hắn vẫn sinh ra một loại cảm giác hoang đường.
Đại kiếp lại chính là bản thân ta.
- Ta vẫn thất bại.
Nữ tử thở dài một tiếng, trên mặt lại mang theo một chút tiêu tan.
- Nhưng cũng không sao.
- Tuy chúng ta thất bại, nhưng tương lai còn có tỷ sinh linh, sẽ luôn có những người khác sẽ lần nữa đi đến một bước này.
- Thần hội Sáng Thế không rời khỏi thế giới này thì vũ trụ sẽ không cách nào cân đối, vạn linh không cách nào làm chủ vận mệnh của mình, luôn có người sẽ phấn đấu giống như chúng ta.
- Mãi đến khi thế giới này chân chính hoàn chỉnh.
Trong mắt nàng ta mang theo vẻ mơ ước, hình như xuyên thấu thời gian mênh mông, đi tới thế giới trong lý tưởng của nàng ta.
Diệp Tùy Phong yên lặng một hồi, bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
- Ta còn không biết, thân phận của ngươi đến cùng là gì, tục danh là gì?
Nữ tử cười một nói:
- Danh tự sớm đã bay theo gió.
- Về phần ta, Thiên Dương Thượng và Thần Triều Mục Tiên đều là ta và Thần Đế cùng nhau sáng lập.
- Sau đó mỗi người đi một ngả, ta chỉ để lại một xưng hô, người sáng lập hội.
Diệp Tùy Phong kinh ngạc, thì ra nàng ta là tồn tại cùng cấp bậc với Thần Đế.
Đã từng, có lẽ có một thời gian đã sóng vai chiến đấu với nhau.
Cho nên hận ý của nàng ta đối với Thần Đế mới sẽ nồng đậm như vậy.
Nhưng Thần Đế sai lầm rồi sao?
Hắn cũng không sai, hắn chỉ là không muốn vạn linh hi sinh vô ích, cho nên lựa chọn một con đường khác mà thôi.
Một người là thuận thiên mà làm.
Một người khác là nghịch thiên mà đi.
- Ngươi và Thần Đế đều là những người đáng kính.
Diệp Tùy Phong lấy tay sờ lên cằm.
- Nhưng ta cảm thấy cả hai người các ngươi….. Đều đã sai.
Người sáng lập hội kinh ngạc.
- Vì sao?
Diệp Tùy Phong thở ra một hơi thật dài, lại không cẩn thận thổi ra một lỗ hổng trong vũ trụ.
- Các ngươi sai lầm ở chỗ lý giải đối với Thần Sáng Thế.
- Các ngươi cũng chưa từng gặp ngài ấy, thậm chí còn chưa tiếp xúc với ngài ấy thì sao có thể chắc chắn rằng ý nghĩ của Thần Sáng Thế là như thế?
Người sáng lập hội khẽ nhíu mày.
- Ngươi vẫn chưa tin Thần Sáng Thế tồn tại sao?
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
- Không, ta tin.
- Nhưng Thần Sáng Thế, nhất định không phải giống như các ngươi tưởng tượng, không gì làm không được, tâm tư kín đáo, tính không lộ chút sơ hở.
Người sáng lập hội lộ ra vẻ không hiểu.
- Có thể thần Sáng Thế đúng là không gì không làm được.
Diệp Tùy Phong lần nữa lắc đầu.
- Nếu như ngài ấy thật đúng như vậy thì sao phải lại lưu lại lỗ thủng to lớn như vậy?
Người sáng lập hội ngây người.
- Lỗ thủng nào?
Diệp Tùy Phong cười cười.
- Ta.
Nói xong, hắn tiện tay vỗ tay phát ra tiếng.
Trong nháy mắt, vô số vết nứt vũ trụ lại lan tràn ra, xé rách hư không thành mảnh vỡ.
- Đừng quên, dựa vào thực lực của ta bây giờ, muốn triệt để hủy diệt chư thiên cũng chẳng qua là chuyện trong chớp mắt mà thôi.
- Vì sao Thần Sáng Thế không giết chết ta để diệt trừ hậu hoạn?
Người sáng lập hội triệt để sững sờ.
Đúng vậy, nếu Thần Sáng Thế không muốn để cho thế giới này bị hủy diệt thì vì sao phải lưu lại một sinh linh có thực lực xa vượt hơn xa cực hạn của thế giới?
- Cho nên, thần Sáng Thế chân chính nhất định có chỗ khác với các ngươi phỏng đoán.
Diệp Tùy Phong nói.
Người sáng lập hội nghĩ một hồi, mở miệng nói:
- Nhưng sao ngươi có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác được?
- Hắn sẽ không dễ dàng lộ diện.
Diệp Tùy Phong cười ha ha, ánh mắt hình như xuyên thấu bức tường của vũ trụ, đi tới trong một thứ nguyên không biết khác.
- Ta nghĩ, ngài ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để ra mặt.
- Chỉ có điều đang chờ đợi một thời cơ và địa điểm thích hợp mà thôi.
Người sáng lập hội yên lặng thật lâu.