Chương 521: Giao Phó Sau Cùng. Rời Đi.
Diệp Tùy Phong nhìn đôi mắt to của Hiểu Hiểu có chút phiếm hồng, khẽ thở dài.
- Được, vậy thì mười ngàn năm.
Hiểu Hiểu trừng tròng mắt.
- Mười ngàn năm thì mười ngàn năm!
- Ta sẽ chờ ngươi về!
Diệp Tùy Phong bất đắc dĩ, đã lớn như vậy rồi mà sao tính cách vẫn luôn trẻ con như vậy chứ.
Nhưng mười ngàn năm cũng không phải dễ chờ như vậy.
Thời gian kiểu gì cũng sẽ san bằng mọi việc.
- Còn chưa hỏi ngươi, Mộng Giới của ngươi đã xây dựng đến đâu rồi?
Diệp Tùy Phong chuyển hướng chủ đề.
- Sắp xong rồi.
- Lần này sau khi trở về, ta sẽ cùng với tỷ ta hoàn thành Mộng Giới.
Nói xong, Hiểu Hiểu lại trừng mắt Diệp Tùy Phong.
- Mười ngàn năm, nếu ngươi còn không trở về thì đừng nghĩ nhìn thấy ta nữa!
Diệp Tùy Phong lắc đầu, con bé vẫn còn nhớ việc kia.
- Được, ta hứa với ngươi.
…
Tiếp đó là Diệp Cầm Dao.
Nàng đứng bình tĩnh, nhìn qua thì bình tĩnh hơn những người khác nhiều.
- Ngươi đến cùng đã trải qua bao nhiêu lần luân hồi trong kính Hồng Trần?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Diệp Cầm Dao cười nhẹ một tiếng.
- Không nhớ rõ.
- Nhưng không có một lần ly biệt nào rõ ràng như hôm nay.
Diệp Tùy Phong dừng một chút, sau đó nói:
- Ngươi còn muốn trở thành như ta không?
Diệp Cầm Dao nghĩ nghĩ.
- Muốn.
- Nhưng ta biết, đó là chuyện không thể nào làm được.
Trước kia, Diệp Cầm Dao vẫn muốn lấy Diệp Tùy Phong làm mục tiêu, cũng không ngừng cố gắng vì mục tiêu này.
Nhưng sau khi thực lực càng ngày càng mạnh, cuối cùng nàng cũng phát hiện, Diệp Tùy Phong là độ cao mà nàng vĩnh viễn cũng không thể đạt tới.
- Vậy ngươi còn muốn không?
Diệp Tùy Phong nói.
Diệp Cầm Dao cười nói:
- Dù sao thì ai cũng phải có một mục tiêu đúng không?
- Sau khi trợ giúp Hiểu Hiểu tạo dựng xong Mộng Giới, ta vẫn sẽ tiếp tục đi tới đích của mình.
- Có thể đi bao xa cũng không quan trọng, nhưng ta chắc chắn sẽ không dừng lại giữa đường.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
…
Cốc U Lan.
- Lão gia, gần đây ta vẫn luôn đọc sách.
- Trên cơ bản toàn bộ thư tịch của Tiên giới đều đã bị ta thu thập hết.
Nàng nói liên miên lải nhải, nói rất nhiều chuyện mình đã làm trong một năm này.
- Ngươi thật sự muốn đi làm người trông coi thư viện sao?
Diệp Tùy Phong cười nói.
Cốc U Lan gật đầu:
- Đương nhiên.
- Với lại ta phát hiện, thật nhiều sách đều rất thú vị, những cái đó…
Mắt thấy nàng lại phải nói dông dài nữa, Diệp Tùy Phong chậm rãi mở miệng:
- Ta nghe thấy ngươi nói câu nói kia.
- Chính là khi ta thông qua truyền tống trận rời khỏi Tiên giới.
Cốc U Lan lập tức sững sờ.
Sau đó cúi đầu, trên mặt dần dần nổi lên một vòng đỏ ửng.
- Nếu như ta còn có thể trở về.
Diệp Tùy Phong nhìn Cốc U Lan.
- Nhất định sẽ đi tìm ngươi.
…
Hắn nhìn về phía Diệp Tùy Vân.
- Từ hôm nay trở đi, đệ chính là gia chủ mới của Diệp gia.
Diệp Tùy Phong nói thẳng.
Tùy Vân vừa muốn nói gì, Diệp Tùy Phong đã khoát tay nói:
- Không cần chối từ.
- Những năm gần đây, sự vụ lớn nhỏ trong gia tộc đều là đệ quản lý.
- Chỉ có đệ mới có thể ngồi vững vàng vị trí này.
Tùy Vân im lặng.
- Thật không cách nào vãn hồi à?
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
- Rất khó.
Nói xong, hắn lần nữa lấy ra một phần ba Linh Hồn ấn ký Thần thú.
- Thực lực của ba lão tổ Thần thú đều cũng không tệ lắm, trông nhà hộ viện không có vấn đề gì.
- Diệp gia sau này sẽ nhờ vào đệ.
…
Diệp Tùy Phong lôi ra hàng rao, bao phủ người cuối cùng.
- Đại ca.
Tâm tình của Thần Võ cực kỳ phức tạp, có cảm giác tổn thương, có cảm động, còn có một tia ngoài ý muốn.
Hắn không ngờ, Diệp Tùy Phong cũng gọi hắn đến trong giờ phút như thế này.
- Đừng lo lắng.
Diệp Tùy Phong cười nói:
- Gọi ngươi qua đây là muốn nói một mối hôn sự với ngươi.
Thần Võ lập tức sững sờ, sau đó hỏi:
- Tiểu Bạch và Tiểu Hắc à?
Diệp Tùy Phong gật đầu.
- Hai người bọn hắn, đều đặc biệt hơn tưởng tượng của bất kỳ ai.
- Một người là người được Tiên giới cũ ưu ái.
- Một người khác là hạch tâm của thế giới mới.
- Nếu như thật sự kết hợp thì…
Ánh mắt Diệp Tùy Phong lộ ra vẻ thú vị.
- Ngươi phải biết, thế giới mới còn chưa hình thành Thiên Đạo hoàn chỉnh.
Thần Võ ngây người, sau khi trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên quá sợ hãi.
- Ý huynh nói là, sau này ta có khả năng là ông ngoại của Thiên Đạo à?
…
Sau khi nói chuyện với Thần Võ xong, Diệp Tùy Phong bỗng nhiên cảm thấy có chút thất vọng mất mát.
Mặc dù hắn sắp xếp mọi chuyện cần thiết, bàn giao tất cả, nhưng nhìn mấy gương mặt trước mắt này, hắn vẫn như cũ có chút quyến luyến.
Hắn một thế này, mặc dù vừa sinh ra đã vô địch, nhưng vẫn quá ngắn ngủi.
Diệp Tùy Phong thở thật dài, khoát tay áo, đưa tất cả mọi người trở về trong thế giới mới.
Sau một lát, bóng dáng của người sáng lập hội từ trong động quật nổi lên.
- Chuẩn bị xong chưa?
Nàng ta lên tiếng hỏi.
Diệp Tùy Phong không trả lời nàng ta mà nhìn về Cửu Thiên Thập Địa mới tinh ở phương xa, đứng bình tĩnh hồi lâu.
Sau đó, hắn đột nhiên quay người, bước vào động quật vũ trụ tối tăm.
…….
Hang động u ám thẳng tắp hướng về phía trước.
Dưới chân xương trắng chất đống.
- Ta chưa hề nghĩ tới lại có đông đảo tiên hiền chôn vùi sinh mệnh ở đây như thế.
Người sáng lập hội vừa đi vừa cảm thán nói với Diệp Tùy Phong ở sau lưng.
Hắn không nói gì, chỉ thở ra một hơi thật dài.
- Đạo hữu có thể đừng thở dài nữa không.
- Ta sợ ngươi không cẩn thận thở bay mất con đường này.
Người sáng lập hội nói.
Diệp Tùy Phong lườm nàng một chút.
- Loại người như ngươi cũng có khiếu hài hước à?
Nàng ta cười một tiếng.
- Một thân một mình chờ đợi ngàn tỷ năm, không điên mất đã là kỳ tích.
- Cho dù nói cái gì thì cũng xin ngươi đừng để ý.
Diệp Tùy Phong tiếp tục đi tới phía trước, ngươi thích nói cái gì thì cứ nói đi.
- Đúng rồi.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một việc.
- Thần hội Sáng Thế chỉ còn lại một mình ngươi à?
Nàng ta lắc đầu, sau đó chỉ chỉ vào đầu của mình.
- Đều ở nơi này.
Diệp Tùy Phong nhíu mày, thần thức đảo qua thức hải của người sáng lập hội.
Vô cùng hỗn loạn.
Phỏng đoán cẩn thận, trong linh hồn của nàng ta cũng dung hợp tới hơn mười người.
Khó trách, nàng ta có thể thao túng lực lượng vượt qua cực hạn của vũ trụ.