Chương 522: Đối Mặt Thần Sáng Thế.
- Lại nói… Ngươi thật có nắm chắc không?
Người sáng lập hội hỏi.
Diệp Tùy Phong cười ha ha.
- Đối mặt với loại kia tồn tại, sao có thể nói hai chữ nắm chắc?
- Ta chỉ muốn làm rõ, tại sao sau khi Thần Sáng Thế làm xong mọi thứ lại không giết chết ta?!
Nàng ta im lặng.
Đúng như Diệp Tùy Phong nói, hắn đúng là một lỗ thủng.
Trừ phi Thần Sáng Thế thật không phải là không gì làm không được.
Hai người một đường hướng về phía trước, không biết đi bao xa, bước qua bao nhiêu bạch cốt, rốt cục đi vào trong một không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Nơi này không tồn tại Hỗn Độn, không tồn tại thời gian, ngay cả hư không cũng không tồn tại.
Chỉ có một tế đàn dùng vật không rõ nguồn gốc màu đỏ sậm đúc thành, trống rỗng lơ lửng.
Vật chất đó tản ra mùi máu tanh.
- Chính là chỗ đó.
Người sáng lập hội nhìn tế đàn, ánh mắt bình tĩnh.
- Các tiên hiền đã dựng nên nó, ý đồ dùng nó để tiến hành câu thông với Thần Sáng Thế.
- Nhưng bọn hắn đã thất bại, Thần Sáng Thế căn bản cũng không để ý đến sinh linh tố cầu.
- Nếu Thần thật sự tồn tại, vậy ngài ấy nhất định là một ý thức thể lạnh lùng đến cực hạn.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, lẳng lặng đứng trong chốc lát.
- Ngươi muốn đi cùng ta không?
Hắn lên tiếng hỏi.
Nàng ta lắc đầu nói:
- Ta nào có tư cách như vậy.
- Ta nghĩ trong toàn bộ vũ trụ, trừ ngươi ra thì không ai có thể đối mặt trực tiếp với Thần Sáng Thế.
Diệp Tùy Phong không làm ra đánh giá gì đối với cách nói này, hắn hơi đổi giọng, hỏi:
- Vậy tiếp theo ngươi định đi đâu?
Người sáng lập hội nói:
- Vận mệnh của ta đã nhất định từ ngàn tỷ năm trước.
- Bạch cốt nhìn thấy dọc theo con đường này chính là kết cục cuối cùng của ta.
- Tử vong, có đôi khi là một chuyện hạnh phúc.
Sau đó, nàng ta nở nụ cười xinh đẹp.
- Tốt, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành.
- Thời gian kế tiếp sẽ là của ngươi và Thần Sáng Thế.
Nói xong, nàng ta phất phất tay hướng về tế đàn, trực tiếp quay người, biến mất trong động quật đầy bóng tối.
Lúc này, không gian yên tĩnh chỉ còn lại một mình Diệp Tùy Phong.
Hắn hít một hơi thật dài, sau đó bước lên tế đàn.
Mùi máu tươi xông thẳng vào mũi, tràn ngập sát khí.
Diệp Tùy Phong một đường hướng lên, cuối cùng đi tới đỉnh cao nhất của tế đàn.
Trong không gian hư vô lại có một tia gió lạnh thổi tới.
- Ta tới rồi.
- Đây là điểm cuối cùng.
Diệp Tùy Phong chậm rãi mở miệng.
- Ngài chắc cũng nên xuất hiện.
Giọng nói bình tĩnh của hắn vang vọng trên tế đàn.
Sau khi lẳng lặng chờ giây lát, trong Hư Không Vô Tận bỗng nhiên có động tĩnh.
Một đôi mắt màu đen chậm rãi mở ra.
Trong ánh mắt không mang theo chút tình cảm nào, lạnh lùng nhìn Diệp Tùy Phong, hắn có chút hăng hái nhìn vào đôi mắt này.
- Ngươi chính là Thần Sáng Thế à?
Hắn lên tiếng hỏi.
Không có người trả lời hắn vấn đề này, nhưng Diệp Tùy Phong đã biết đáp án của vấn đề.
Trong óc của hắn trống rỗng có thêm một đoạn tin tức.
Không sai, đôi mắt này đúng là thuộc về Thần Sáng Thế.
Nàng sáng tạo ra thế giới này, đồng thời vẫn luôn hờ hững nhìn chăm chú lên vạn giới trưởng thành, không chủ động can thiệp bất cứ chuyện gì, giống như là một người ngoài cuộc.
Mãi đến khi Thần hội Sáng Thế xuất hiện.
Bọn hắn nóng lòng tìm kiếm Đại Điển Sáng Thế, tìm kiếm tung tích của Thần Sáng Thế.
Nhưng khi bọn hắn nhận thức được vũ trụ thật ra chỉ là một cái vạc lớn, tất cả sinh linh trong đó đều không thể nhảy ra khỏi cái vạc này thì bọn hắn đã quyết định đánh tan cái vạc lớn đó.
Cũng may, đám người Thần Đế không nguyện ý để chúng sinh bồi táng theo đó, thế là chiến tranh kéo dài ngàn tỷ năm với Thần hội Sáng Thế xảy ra.
Cuối cùng, Thần Đế thất bại.
Thần Hội ngưng kết lực lượng do vô số tiên hiền lưu lại, chuẩn bị một công kích đáng sợ đủ để hủy diệt vũ trụ.
Nếu thật sự thuận lợi đánh ra, Chư Thiên Vạn Giới sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Thần hội không muốn thế giới mình sáng tạo bị hủy hoại chỉ trong chốc lát như vậy.
Thế là nàng đã lợi dụng chủ thể của Đại Thụ Thế Giới, còn có Đại Điển Sáng Thế, lại thêm một đoạn ký ức, đã sáng tạo ra một người mạnh hơn cực hạn của vũ trụ.
Người Thẩm Phán.
Người Thẩm Phán cũng có bản chất sinh mệnh, động tác hắn không thể suy nghĩ.
Nhưng Thần Sáng Thế sớm đã nắm rõ tất cả điểm mấu chốt.
Trong một tiến trình thông thuận, Người Thẩm Phán từng bước một đi tới động quật vũ trụ, sau khi rút ra tu vi tỷ năm, đánh ra một kích mạnh nhất.
Chư Thiên Vạn Giới băng diệt.
Cửu Thiên Thập Địa trùng sinh.
Một thế giới mới tinh lại được sinh ra.
Về phần Thần Sáng Thế, ngoại trừ sáng tạo ra Người Thẩm Phán thì từ đầu đến cuối, nàng cũng chưa từng chủ động can thiệp vào chuyện khác.
Nàng là tồn tại vượt qua vĩ độ này.
Nàng căn bản cũng không quan tâm vạn giới có thật bị hủy diệt hay không.
Nàng chỉ muốn nhìn xem sinh linh mình sáng tạo ra có thể dựa vào chính mình đánh vỡ gông cùm xiềng xích của vũ trụ hay không.
Sau khi đọc xong đoạn tin tức này, Diệp Tùy Phong đứng im lặng trong chốc lát.
Bỗng nhiên, hắn cười ra tiếng.
- Cao hơn vĩ độ sinh vật?
Hắn cười lắc đầu.
Thì ra là thế.
Khó trách sau khi Thần hội Sáng Thế cảm thấy được chân tướng lại tuyệt vọng như vậy.
Đối mặt với người cao hơn vĩ độ sinh vật, sao ngươi có thể chống lại?
Đó căn bản cũng không phải là tồn tại cùng một khái niệm.
- Nói như vậy, ta là do ngài tạo ra à?
Diệp Tùy Phong hỏi lần nữa.
Lại có một đoạn tin tức, xuất hiện trong đầu hắn.
Phải, nhưng cũng không phải.
Không có Thần Sáng Thế thì hắn sẽ không tồn tại.
Nhưng bản thể của hắn vẫn bắt nguồn từ vật liệu vốn đã tồn tại trong vũ trụ.
Đại Điển Sáng Thế và trụ cột Đại Thụ Thế Giới.
Không sai, thật ra hệ thống treo máy chính là Đại Điển Sáng Thế.
Nó là khởi nguyên của thế giới, tất cả mọi thứ đều có thể sửa đổi.
Linh thạch, tu vi, thậm chí sinh tử, thất tình lục dục của người.
Tất cả mọi thứ.
Diệp Tùy Phong giật mình.
- Khó trách, dáng dấp của Tiểu Hắc lại càng lúc càng giống ta.
Tiểu Hắc vốn là Đại Thụ Thế Giới, mà hắn là bản thể của đại thụ kia.
Nói cách khác, Tiểu Hắc vốn chính là con của hắn.
Trong khi Diệp Tùy Phong đang suy nghĩ thì lại có một đoạn tin tức hiện ra trong đầu của hắn.