Chương 530: Hồ Gia!
- Đại lực ca.
Một tiểu nữ hài khoảng mười hai mười ba tuổi ôm một cuộn vải dài hơn một mét đi đến trước mặt Diệp Tùy Phong.
- Thanh đao của ca ta đã không chém được nữa, có thể cho chúng ta sửa lại hay không?
Nàng mở bao vải ra, trong đó là một thanh đao săn lớn, nhưng mà rõ ràng lưỡi đao đã hơi cùn.
- Ny Oa nha, ngươi trước để đó, lão thúc đang ở trên núi, đợi lão ấy trở về ta sẽ nói với hắn.
Diệp Tùy Phong ngồi phía trước viện, cầm một bản thư tịch đã ố vàng trong tay, tùy ý đọc qua.
Đây là một liệt truyện, trong này kể về sự tích truyền kỳ rèn đúc của Hồ gia.
Nội dung có rất nhiều đều là khoe khoang, Diệp Tùy Phong chỉ thông qua nó để nhận thức mặt chữ.
- Đại lực ca, ngươi lại còn biết chữ nữa à, thật lợi hại nha.
Ny Oa tiến tới góp mặt, cười đùa nói.
Diệp Tùy Phong nhìn nàng, tùy tiện ồ một tiếng, sau đó lại bắt đầu đọc sách.
Một lát sau, Ny Oa lại nói:
- Đại lực ca, hay ngươi làm giúp ta đi?
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
- Ta không biết sửa.
- Thử một chút mà!
Ny Oa cười nói:
- Ta cảm thấy Đại Lực ca nhất định có thể làm được!
Diệp Tùy Phong bất đắc dĩ khép quyển sách lại.
Mấy ngày nay, tình huống tương tự đã từng xảy ra nhiều lần.
Ai bảo hắn làn da trắng nõn, lại đẹp trai, dáng vẻ đặc biệt có năng lực.
Nhóm tiểu nha đầu trong thôn đều vô tình hay cố ý xuất hiện trước mặt hắn.
Đây chính là phiền não của người đẹp trai!
- Được thôi, để ta chế tạo giúp ngươi.
Diệp Tùy Phong nói:
- Nhưng sau khi làm xong thì ngươi cũng phải nhanh mang nó cho ca của ngươi đấy.
Ny Oa vui vẻ ra mặt.
- Vâng!
Sau một lát, tiền viện dâng lên lô hỏa, Diệp Tùy Phong một tay cầm đao săn, một tay vung lấy đại chùy, âm thanh phanh phanh không dứt bên tai.
Không thể không nói, một thanh niên tuấn tú đến mức có thể dùng xinh đẹp để hình dung, dùng một tay vung chuỳ sắt lớn nặng mấy chục cân mà không tốn chút sức nào, màn này thật sự quá có lực trùng kích.
Ny Oa há to miệng, nhìn đến quên cả trời đất.
Chỉ tiếc là chưa được bao lâu thì Diệp Tùy Phong đã rèn đúc xong.
Một thanh đao săn mới tinh xuất hiện ở trước mặt Ny Oa, trên lưỡi đao hiện ra hàn quang lành lạnh.
- Xong rồi, ngươi mau trở về đi.
Diệp Tùy Phong gói kỹ đao săn, sau đó đưa cho nàng.
- A…
Mặc dù Ny Oa còn muốn ở lại đây một lúc nữa, nhưng chuyện đã nói xong trước đó, nàng đương nhiên không thể lật lọng.
Nhưng đúng lúc này, một thanh niên không chênh lệch nhiều với Diệp Tùy Phong đi tới.
Hắn lưng hùm vai gấu, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
- Tiểu muội, ngươi làm sao còn không mang đao săn mang vào trong?
Thanh niên nói.
- Ca, đao đã được rèn đúc xong rồi.
Ny Oa cầm bao vải đưa cho thanh niên, sau đó còn cường điệu một câu.
- Là Đại Lực ca rèn đúc giúp ngươi!
Thanh niên nhíu mày, nhìn thoáng qua Diệp Tùy Phong đang nhàn nhã đọc sách, trong mắt mang theo vẻ nghi ngờ.
Diệp đại lực cũng biết rèn đúc à?
Sau đó, hắn mở bao vải ra, lưỡi đao sáng loáng lập tức làm cho hai mắt hắn sáng lên.
Hắn đã dùng đao này rất lâu rồi, chỉ vừa liếc mắt đã nhìn ra, thanh đao săn mới này tuyệt đối phi phàm!
Lần nữa, hắn nhìn về phía Diệp Tùy Phong, thanh niên hình như muốn tới đây tuân hỏi một chút, nhưng cuối cùng cũng không đến, hắn chỉ mang theo Ny Oa rời khỏi.
Sau khi thanh niên đi, Diệp Tùy Phong để sách xuống, lộ ra vẻ mặt như nghĩ tới cái gì.
- Đây chính là người được đạo sĩ kia bồi dưỡng ra à?
Thôi lão hán đã từng nói, đạo sĩ cứu vớt thôn kia còn chọn lựa một nhóm người trẻ tuổi tiến hành bồi dưỡng, hiệu quả cũng thật không tệ.
- Nhìn qua cũng không có dị thường gì, có lẽ thật chỉ là một người tu luyện có lòng tốt mà thôi.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, tiếp tục đọc sách.
Hắn cũng không có dự định chủ động đi tiếp xúc với đạo sĩ kia, đợi sau khi hoàn toàn quen thuộc với lời nói và chữ viết của thời kỳ này thì hắn sẽ rời khỏi nơi này, đi ra khỏi đại sơn.
Hai bên không có gì cần phải gặp nhau.
Khi trời sắp tối, Thôi lão hán cũng cõng theo cái gùi trĩu nặng từ trong núi lớn trở về.
- Đại ca ca.
Nhị Nha từ còn thật xa đã lớn tiếng hô to.
Thôi lão hán mỗi lần ra ngoài đều sẽ mang Nhị Nha theo, hình như chỉ có đặt nàng ở bên cạnh mình thì mới có thể an tâm.
Sau khi tiến vào tiền viện, Thôi lão hán bỗng nhiên nhướng mày.
- Ngươi sử dụng hỏa lô à?
Diệp Tùy Phong nhếch mi, gia hỏa này thật đúng là quá nhạy cảm.
- Đúng vậy, các ngươi không trở lại, ta nướng hai củ khoai lang ăn.
Hắn cũng không nói chuyện vừa diễn ra, miễn cho lão lại hỏi đến ngọn nguồn.
Thôi lão hán nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Ban đêm, mấy người hưởng thụ lấy phong phú bữa tối, đều là thịt rừng, rất không tệ.
- Lão Thôi, trong nhà ngươi còn có quyển sách nào khác hay không?
Sau khi ăn xong, Diệp Tùy Phong hỏi.
Thôi lão hán sững sờ.
- Ngươi đã xem hết quyển truyền kỳ rèn đúc kia rồi à?
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Thôi lão hán ồ một tiếng, sau đó nói:
- Ngươi phải đọc kỹ một chút, ở trong đó chính là kể về lịch sử Hồ gia.
Diệp Tùy Phong nhếch miệng.
- Gia tộc khoe khoang biển tán gẫu thôi.
Thôi lão hán lập tức mở to hai mắt nhìn.
- Ngươi không biết Hồ gia à?
- Đây chính là thần thoại của giới rèn đúc!
Diệp Tùy Phong ngạc nhiên, thật có lợi hại như vậy à?
- Ngay cả Hồ gia cũng không biết, còn dám nói hiểu được rèn đúc?
- Hiện tại, ta cũng bắt đầu hoài nghi, ngươi đến cùng có phải từ trong thành tới hay không!?
Không ngờ cảm xúc của Thôi lão hán lại bắt đầu kích động.
Sau đó, Diệp Tùy Phong liên tục hỏi thăm mới biết được Hồ gia này đúng là rất cao minh.
Nghe nói tổ tiên chính là một tồn tại khó có thể tưởng tượng, sau đó khai chi tán diệp (như khai khẩn đất hoang, gây dựng sự nghiệp), đánh ra danh khí ở các nơi trên thế giới, lên tới giới tu luyện, xuống đến dân gian, không ai không biết, không người không hiểu.
Giới rèn đúc có thể phát triển cho tới hôm nay, Hồ gia có thể nói chiếm hơn phân nửa công lao.