Chương 531: Tà Tu.
- Hừ, nếu như ngươi thật không tin thì đi thành Tứ Thanh ở ngoài núi một chuyến.
- Sư huynh của ta chính là một học đồ của chi nhánh Hồ gia!
Lão lấy ra một lên bài thân phận làm bằng sắt đưa cho Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong nhìn qua, giờ hắn mới biết tên thật của Thôi lão hán.
Thôi Thế Kiệt.
Hay cho một cái tên…
- Chờ sau khi ngươi nhìn thấy hắn thì sẽ rõ ràng cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên.
Thôi lão hán nói.
Diệp Tùy Phong nhận lấy lệnh bài thân phận, nếu như tiện đường thì hắn đi xem một cũng không sao.
Hồ gia rốt cuộc là người nào…?
…
Lại thêm mười ngày trôi qua, Diệp Tùy Phong đã nắm rõ đại khái lời nói, văn tự, còn có văn hóa lễ nghi đương thời.
Không có thần thức thật là quá chậm, trước kia đều là chuyện một ý niệm trong đầu mà thôi.
Nhưng loại quá trình học tập này cũng vẫn có thể xem là một loại niềm vui.
Mắt thấy thời cơ không sai biệt lắm, Diệp Tùy Phong chuẩn bị trong hai ngày này sẽ rời khỏi Đường Cổ thôn.
Nhưng ngay khi hắn dự định ra đi thì tiệm thợ rèn lại có một vị khách không mời mà đến.
- Tiểu hỏa tử, thanh đao săn này là ngươi chế tạo à?
Diệp Tùy Phong ngẩng đầu.
Một đạo nhân gầy còm mặc một thân cũ nát đạo bào, trên đạo bào có đồ án bát quái đứng trước mặt của hắn.
Trong tay, chính là thanh đao mà vài ngày trước Diệp Tùy Phong chế tạo cho ca ca của Ny Oa kia.
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày.
Hắn ngửi thấy một mùi máu tanh cực kỳ nồng đậm trên người lão đạo sĩ này, với lại còn ẩn ẩn lộ ra một tia khí tức tà ác.
- Vì sao ngươi lại hiểu được loại phương pháp rèn đúc này?
Đạo sĩ hỏi lần nữa.
…………
Tên đạo sĩ gầy đứng ở tiền viện, hắn ta vừa ngắm nghía thanh đao săn trong tay vừa dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Tùy Phong.
- Lưỡi đao cực kỳ bền dẻo, sắc bén mà không lộ ra ngoài.
- Thủ pháp rèn đúc như thế cũng không phải người bình thường có thể đúc được.
Hắn ta nói tiếp.
- Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Hắn không đi tìm đạo sĩ này, không ngờ đối phương lại còn tìm tới cửa trước.
Với lại hình như công pháp tu luyện của đạo sĩ này cũng không đường đường chính chính.
- Ha ha, ta cũng không có ý gì.
Đạo sĩ thu lại đao săn, ý cười đầy mặt nhìn Diệp Tùy Phong.
- Ta nghe nói ngươi tới từ trong thành à?
Diệp Tùy Phong gật đầu.
- Đúng vậy, thành Vân Tiêu.
- Ngươi đã từng nghe nói chưa?
Đạo sĩ nghĩ nghĩ, nói:
- Trong phương viên vạn dặm, hình như ta cũng chưa nghe nói qua tên tòa thành trì này.
- Nó có gì đặc biệt à?
Diệp Tùy Phong lập tức mất hứng thú.
- Không có gì đặc biệt, thành trì nhỏ mà thôi.
Nói xong, hắn lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Sau khi xem hết quyển sách này chính là lúc hắn rời khỏi.
Nhưng hình như đạo sĩ lại không muốn kết thúc lần giao lưu này ở đây.
- Chắc là ngươi đã từng tu luyện.
Hắn ta mở miệng nói:
- Ta có thể cảm nhận được vết tích tu luyện Nguyên Thủy thần công trên người ngươi, chỉ có điều còn chưa đả thông chủ mạch thứ nhất.
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày.
- Ta nhớ bây giờ tu luyện là một chuyện rất bình thường.
Đạo sĩ cười nói.
- Đương nhiên.
- Nguyên Thủy thần công không có ngưỡng cửa, bất kỳ người nào cũng có thể thông qua nó để cường thân kiện thể.
- Toàn bộ sinh linh khắp thiên hạ đều mang ơn đối với thánh hiền sáng tạo môn thần công này.
Diệp Tùy Phong nhếch mi.
Cảm ơn à?
Không quan trọng, hắn cũng chỉ tiện tay mà thôi.
- Được thôi, vậy ta trước hết không quấy rầy ngươi nữa.
Đạo sĩ phất tay áo:
- Sau này, tất cả mọi người đều là người cùng thôn, nếu có gì cần trợ giúp thì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn bóng người của đạo sĩ gầy gò, từ từ đi xa.
- Có chút thú vị!
Diệp Tùy Phong sờ lên cằm, sau đó sờ soạng trong quần áo một chút, đưa bàn tay ra trước mặt.
Một thứ gì đó màu đỏ sậm nhỏ xíu xuất hiện ở chỗ đầu ngón tay hắn, đó là một con côn trùng còn nhỏ hơn hạt gạo.
Cổ Trùng.
Hắn cẩn thận nhìn qua, đại khái nhận ra đây là một loại Huyết Cổ.
Chỉ cần nuốt vào một tia tinh lực của kí chủ, người thả ra Huyết Cổ sẽ có thể nhờ đó khống chế ý thức của kí chủ.
- Muốn làm gì đây chứ?
Diệp Tùy Phong lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Nếu như hắn không đoán sai, đạo sĩ này chính là một tà tu.
Chỉ có điều hắn ta cũng không làm ra chuyện gì tổn thương thôn Đường Cổ, ngược lại còn bồi dưỡng nhóm tiểu tử tuổi trẻ trong thôn.
Với lại Diệp Tùy Phong đã gặp ca ca của Ny Oa nhưng hắn cũng không phát hiện chỗ nào dị thường.
Vậy tại sao hắn ta lại phải đối phó với một người ngoài như mình chứ?
Trong lúc suy tư, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một việc.
Thôi lão Hán đã từng nói, toàn bộ thôn Đường Cổ đều cực kỳ cảnh giác và bài xích đối với tu sĩ bên ngoài.
Mà loại bài xích này có một phần rất lớn chính là do đạo sĩ này tuyên truyền.
Hình như hắn ta cũng không muốn để những người tu luyện khác tiến vào trong thôn này.
- Đã như vậy…
- Để ta làm rõ ràng chuyện này xem sao?!
Diệp Tùy Phong mỉm cười, đầu ngón tay hắn chảy ra một giọt huyết châu, sau đó bị Huyết Cổ cắn nuốt.
Hắn ngược lại muốn xem thử tà đạo sĩ này trốn ở thôn Đường Cổ, đến tột cùng là có ý định gì.
Một ngày không có chuyện gì xảy ra.
Đêm khuya, các thôn dân đã ngủ say, thôn Đường Cổ một mảnh tĩnh mịch, ngẫu nhiên có dã thú không biết tên kêu to hai tiếng.
Diệp Tùy Phong đang năm trên giường gỗ bỗng nhiên mở mắt.
Hắn có thể cảm giác được, có một ý thức xa lạ đi tới trong đầu của hắn, đang chỉ dẫn hắn hành động.
Diệp Tùy Phong không chống cự, ngồi dậy khỏi giường, sau đó rón rén đi ra khỏi tiệm thợ rèn.
Ban đêm rét lạnh.
Một đường tiến lên, trên đường không có bất kỳ bóng người nào, chỉ có từng tiếng bước chân chậm rãi.
Sau một lát, Diệp Tùy Phong đã đi tới trước cửa một gian trạch viện.
Nơi này ở trong thôn Đường Cổ, chính là nơi đạo sĩ bình thường hay dùng để huấn luyện người tuổi trẻ.
Cửa lớn mở sẵn, có Huyết Cổ dẫn dắt, Diệp Tùy Phong đi thẳng vào.
Xuyên qua tiền viện, hắn theo hành lang chật hẹp đi vào chỗ sâu trong trạch viện.