Chương 534: Chuyện Xưa! Giải Quyết Xong Nhân Quả.
Sau đó, Quý Triêu xòe bàn tay ra.
Một cái chú ấn màu đỏ chậm rãi nổi lên trong lòng bàn tay hắn ta.
Chính như Quý Triêu nói, chỉ có một hình dáng đơn giản, rõ ràng thiếu đi rất nhiều bộ phận.
Diệp Tùy Phong nhìn chú ấn lơ lửng ở trước mắt, hơi nhíu mày.
Sao hắn cảm thấy thứ này quen mắt như vậy?
Giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi?
Hắn cẩn thận suy nghĩ, muốn tìm ra một chút manh mối liên quan tới chú ấn trong trí nhớ.
Sau một khoảng thời gian, Diệp Tùy Phong đột nhiên giật mình, con mắt trừng giống như chuông đồng.
- Cái này mẹ nó…
- Không phải chính là chú ấn do mình làm à?
…….
- Thật không dám giấu giếm, nếu ngươi muốn hoàn toàn phá giải nó thì cho dù nghiên cứu một trăm năm cũng không đủ.
Diệp Tùy Phong nhìn chú ấn quen thuộc kia, hai ngón tay không ngừng xoa trán.
Hắn nhận ra, Huyết Chú này chính là nguyền rủa huyết mạch do hắn hạ lên Đường gia lúc thanh trừ một trong hai đại gia tộc thành Vân Tiêu.
Từ lúc đó trở đi, chỉ cần là người có huyết mạch Đường gia thì mãi mãi sẽ không có cách nào tiến hành tu luyện.
- Không thể nào, trong vòng năm năm ta sẽ có thể phá giải rồi!
Quý Triêu rõ ràng có chút không phục, lên tiếng phản bác.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, hắn cũng không có giải thích quá nhiều.
Chú ấn do hắn tự tay bày ra đương nhiên hắn hiểu rõ hơn người khác nhiều.
Quý Triêu thật sự không tệ, trong thời gian hơn một năm đã đại khái phục hồi như cũ hình dáng ban đầu.
Nhưng càng về sau thì trình độ phức tạp sẽ càng cao hơn.
Chớ nói chi là cuối cùng, lúc ấy còn dung nhập pháp tắc thiên đạo vào trong đó.
Cho dù Tiên Đế đến đây thì cũng cần phí chút năng lực mới giải được.
Cho dù Quý Triêu có tốn mười ngàn năm nữa cũng sẽ không cách nào hoàn toàn phá giải nó được.
- Từ bỏ đi.
Diệp Tùy Phong nói:
- Cho dù ngươi có mục đích gì thì cũng đừng ở lại thôn Đường Cổ nữa.
- Thôn này có chút quan hệ với ta.
Trên mặt Quý Triêu lộ ra vẻ giãy dụa, qua nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn ta cũng thấy được một hi vọng leo lên cao tầng, muốn hắn từ bỏ như vậy đương nhiên không có cam lòng.
- Ta có thể trả giá thật lớn!
Hắn ta như cũ muốn tranh thủ một chút.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, đứng dậy.
- Ngươi chỉ có một lựa chọn.
Nói xong, hắn đi về phía cửa mật thất.
- Ta muốn đi làm một ít chuyện, đợi khi ta lần nữa trở về, tốt nhất ngươi đã rời khỏi cái thôn này.
Sau đó, Diệp Tùy Phong mở cửa lớn đi ra khỏi mật thất dưới đất.
Chỉ để lại một mình Quý Triêu ngồi trên mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau khi rời khỏi sân nhỏ, Diệp Tùy Phong đi bộ một mình trên đường phố tĩnh mịch.
Một lát sau, hắn đi tới trước một kiến trúc cùng loại với miếu thờ.
Nơi này, là tổ đường thôn Đường Cổ.
Diệp Tùy Phong muốn nhìn xem thử thôn Đường Cổ này đến cùng có quan hệ gì vói Đường gia trước kia, bọn hắn đã di chuyển đến đây từ lúc nào.
Nếu thật là Đường gia kia thì đã nói rõ vị trí khu vực bây giờ của mình tám phần là thế giới Vân Tiêu.
Cổng lớn Tổ Đường đóng chặt, nhưng đương nhiên không làm khó được Diệp Tùy Phong.
Hắn đơn giản trèo qua tường viện, cạy mở cửa lớn, tiến vào trong Tổ Đường.
Trong này đèn đuốc chập chờn, ánh sáng lờ mờ chiếu rọi.
Ngay phía trước có mấy chục bài vị lớn nhỏ, được đặt ở phía sau đèn chong.
Diệp Tùy Phong mượn nhờ ngọn đèn mờ ảo, nhìn tên phía trên bài vị.
Ở đây có rất nhiều bài vị, lít nha lít nhít, nhưng hắn không biết tên người nào.
Một đường nhìn đến trên cùng, đó là một người tên là Đường Kiệt, còn có một chân dung được đặt rất trang trọng ở bên cạnh.
Hắn vẫn không biết.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, sau đó hắn tìm được một quyển gia phả thật dày trên bàn tế, cầm lên đọc sơ qua.
Trên gia phả đơn giản ghi chép thời gian thôn Đường Cổ tồn tại.
Khoảng hơn một ngàn năm trước đây, thôn trưởng Đường Kiệt đã mang theo mười mấy tộc nhân từ một nơi tên là Hùng Phong Quan chạy nạn đến đây, sau đó thành lập thôn Đường Cổ.
Nơi này vắng vẻ nên rất ít liên hệ vãng lai với bên ngoài.
Cho nên ngàn năm qua vẫn như cũ là một thôn xóm tương đối lớn.
Xem hết gia phả, Diệp Tùy Phong thở dài một hơi.
Xem ra đây cũng không phải là nơi Đường gia định cư ban đầu mà vì một ít biến cố mới di chuyển tới.
Hùng Phong Quan lại là nơi nào?
Hắn nhớ đến lúc ấy, Đường Thiếu Khanh mang theo những người còn lại của Đường gia một đường đi về phía Bắc, tiến vào Thanh Cổ Cao Lãnh, điểm cuối cùng là ở cánh đồng tuyết phương Bắc.
Nhưng hình như trong cánh đồng tuyết phương Bắc như cũng không có một nơi nào tên là Hùng Phong Quan.
Nhưng trải qua thời gian dài như vậy, thương hải tang điền, không thể nói trước được điều gì.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, quyết định không suy nghĩ thêm nữa.
Nên gặp thì cũng sẽ gặp được thôi, cũng không cần quá chấp nhất quá khứ, mọi việc đều thuận theo tự nhiên.
- Đã nhiều năm như vậy, thù hận trước kia cũng nên chấm dứt rồi.
Diệp Tùy Phong suy nghĩ, quay người rời khỏi Tổ Đường Đường gia.
Sau một lát, hắn đi tới trước mặt một cái giếng cổ duy nhất của Đường Cổ thôn.
Hắn đưa tay ra, một đoàn máu tươi nổi lên trong lòng bàn tay.
Đây là đang rời khỏi mật thất dưới đất trước đó, thuận tay lấy đi một đoàn huyết dịch của người Đường gia.
Tâm niệm vừa động, một chú ấn cực kỳ phức tạp chậm rãi hiện ra trong máu.
Chính là chú ấn huyết mạch trước kia.
- Cứ kết thúc như vậy đi.
Diệp Tùy Phong điểm chỉ về phía giọt máu đó, nguyền rủa kéo dài không biết bao nhiêu năm bắt đầu nhanh chóng tan rã, trong thời gian mấy hơi thở đã biến mất khỏi trong máu.
Huyết Chú, đã giải.
Sau đó, Diệp Tùy Phong vẩy huyết dịch vào trong giếng cổ.
Chỉ cần uống nước giếng thì những hậu nhân Đường gia của thôn Đường Cổ những sẽ không còn bị trói buộc nữa, khôi phục bình thường.
Hắn làm xong những chuyện này, trong lòng hắn không hiểu cảm thấy một tia nhẹ nhõm.
- Nhân quả.
- Có lẽ, đây chính là nguyên nhân ta trùng sinh ở đây.
Diệp Tùy Phong cười cười, quay người rời khỏi.
Sau một lát, hắn lần nữa về tới mật thất dưới đất của Quý Triêu.
Nhưng làm cho hắn không ngờ là Quý Triêu vẫn như cũ ở trong mật thất, cũng không hề rời khỏi.