Chương 536: Đi Đến Thành Tứ Thanh! Quá Giang Ven Đường.
Nếu như bị những người tu luyện khác nhìn thấy, Diệp Tùy Phong vừa đi đường vừa có thể quán thông chín chủ mạch thì tuyệt đối sẽ cả kinh hoài nghi nhân sinh.
Với lại ngoại trừ tu vi ra thì hắn cũng tiến hành rèn luyện lại cơ thể một phen.
Hiện tại, cho dù Diệp Tùy Phong không sử dụng những thứ bàng môn tả đạo kia thì cũng có được chiến lực cực kỳ cường đại.
Đừng nói cảnh giới Đan Phủ, sau khi thành công đạt được cấp bậc Thông Mạch, cho dù cảnh giới Đạo Đài cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Với lại hắn thật sự có rất rất nhiều đạo pháp và các loại thủ đoạn.
Sau khi hắn đạt đến cực hạn của cảnh giới Thông Mạch, cũng ngừng lại.
Hắn lợi dụng linh khí tự nhiên của trời đất để quán thông chủ mạch, nhưng muốn củng cố vững chắc cảnh giới Đan Phủ thì vẫn cần nhiều tài nguyên tu luyện khác phụ trợ, như vậy mới có thể đặt xuống cơ sở càng thêm vững chắc.
Thông Mạch đỉnh phong tạm thời cũng đủ rồi.
- Vẫn may không xuất hiện tạp chất gì.
Diệp Tùy Phong xem xét lại thân thể của mình một phen, tương đối hài lòng thầm nghĩ.
Trước kia luôn có người nói, khi rèn luyện cơ thể sẽ bài xuất tạp chất, hình thành một đống bùn đen thối hoắc.
Vừa rồi hắn cũng tiến hành tôi thể, nhưng lại chưa từng xuất hiện loại tình huống này.
Tạp chất vô hình, sau khi bị đẩy ra ngoài cơ thể sẽ trực tiếp bay hơi, sẽ không lưu lại ở ngoài thân.
Hiện tại, hắn chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.
Diệp Tùy Phong nhìn sắc trời một chút, đã giữa trưa, lần đầu tăng nhanh tốc độ.
Lộ trình còn khoảng một trăm dặm nữa, hắn muốn tiến vào thành Tứ Thanh trước lúc trời tối.
Tiếng gió vù vù bên tai, cảm giác phi nước đại làm Diệp Tùy Phong hơi có chút nhiệt huyết sôi trào, ở kiếp trước quá vô địch, cho dù đi đâu cũng là trực tiếp xuyên qua hư không, làm hắn chưa từng có được trải nghiệm như vậy.
Khoảng nửa canh giờ sau, hắn đã chạy xong hơn phân nửa lộ trình còn lại.
Hoàn cảnh xung quanh đã có thể rất rõ ràng dấu vết sinh sống của con người.
Diệp Tùy Phong tiếp tục chạy về phía trước.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, với lại âm thanh càng lúc càng lớn.
Không đến một lát đã nhìn thấy một đội ngũ xuất hiện ở trên bình nguyên phương xa.
Đội ngũ này có khoảng hai mươi người, mười mấy con ngựa và bốn chiếc xe ngựa.
Trong ba chiếc xe có vẻ như chứa hàng hóa, một chiếc còn lại là chở người, trong đó chắc là người có thân phận tôn quý ngồi.
Không biết trọng lượng hàng hóa như thế nào, nhưng tốc độ của đội xe đúng là rất nhanh, giống như không có phụ trọng.
Sau khi nhìn thấy Diệp Tùy Phong, đội xe cũng không giảm tốc độ, trực tiếp chạy lướt qua.
Móng ngựa làm tóe lên bùn đất, kém chút dính lên người Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong cũng không để ý, lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục chạy về phía trước.
Nếu cứ theo tốc độ như vậy, không đến nửa canh giờ nữa thì hắn sẽ chạy tới thành Tứ Thanh.
Nhưng sau khi hắn đi về phía trước một đoạn ngắn thì lại phát hiện đội xe kia ngừng lại, không biết đang làm chuyện gì.
Chờ sau khi hắn tới gần, một tiểu cô nương đã đứng ở phía trước, cười nhìn hắn.
- Vị công tử này muốn đi thành Tứ Thanh à?
Nàng lên tiếng hỏi.
Diệp Tùy Phong dừng lại, ngụm lớn thở hào hển, chạy toàn lực làm mồ hôi của hắn thấm ướt quần áo.
- Đúng vậy, có chuyện gì à?
Diệp Tùy Phong lau đi mồ hôi trên mặt, hỏi.
- Xem ngươi mệt như vậy, sao lại không cưỡi ngựa đi?
Tiểu cô nương che miệng cười khẽ.
- Không có tiền.
Diệp Tùy Phong cực kỳ thẳng thắn.
Tiểu cô nương lần nữa cười cười, nói:
- Nơi này cách Thành Tứ Thanh còn một đoạn nữa, ngươi chạy bộ như vậy thì trời tối cũng chưa chắc có thể tới.
- Tiểu thư nhà ta cũng trùng hợp muốn đi đến đó, không bằng chúng ta đồng hành đi, ý của công tử như thế nào?
Tiểu cô nương nói xong, màn cửa xe ngựa bên cạnh lập tức bị người xốc lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp rạng rỡ.
Trong lòng Diệp Tùy Phong vui vẻ, ở thời đại này, cô gái đã bắt đầu trở nên chủ động rồi sao?
Chẳng lẽ nha đầu này coi trọng gương mặt này của mình?
Nhưng hắn cũng không cần thiết từ chối, cũng nên tiếp xúc với giới tu luyện, xem như xuất phát ban đầu đi.
Sau một lát, đội xe lần nữa xuất phát, mà Diệp Tùy Phong thì đã ngồi ở trong xe ngựa.
Xe ngựa cực kỳ ổn định, trên xe có khí tức trận pháp.
Hắn tùy tiện phân biệt một chút đã phát hiện có Dư Tốc trận, Khinh Thân trận, Ngự Phong trận và các loại trận pháp phụ trợ khác.
Khó trách sẽ chạy nhanh như vậy.
- Ta tên là Đan Nhã, đây là nha hoàn của ta Tiểu Thúy, xin hỏi tục danh của công tử?
Trong xe cô gái, chủ động mở miệng bắt chuyện.
- Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong một bên lau mồ hôi, một bên trả lời.
- Tên rất hay.
Đan Nhã đưa qua cho hắn một cái khăn thơm, cười nói:
- Không biết công tử là nhân sĩ phương nào?
Diệp Tùy Phong nói tiếng cám ơn, sau đó trả lời:
- Thành Vân Tiêu, có lẽ ngươi chưa nghe nói qua.
Đan Nhã suy nghĩ, hình như muốn tìm ra địa danh từ trong trí nhớ.
Nhưng rất rõ ràng, nàng thất bại.
- Đó nhất định là một nơi vô cùng xa xôi.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, trả lại khăn thơm cho cô.
- Đúng vậy, rất xa.
Cho tới bây giờ, hắn còn không biết nơi mình hồi sinh đến cùng có phải là thế giới Vân Tiêu hay không.
Nếu như đúng vậy thì tại sao nhìn không ai biết thành Vân Tiêu chứ?
Nhưng nếu như không phải thì vì sao lại gặp được người Đường gia trước kia.
Vấn đề này chỉ có thể sau này chậm rãi đi tìm kiếm.
Diệp Tùy Phong im lặng một lát, chỉ vào một quả cầu màu đen ở nóc thùng xe, hỏi:
- Đó là cái gì?
Hắn có thể cảm giác được, tất cả trận pháp trên xe ngựa đều từ trong quả cầu kia tuông ra ngoài.
Kiếp trước hắn chưa từng gặp qua thứ như vậy.
- Công tử không biết nó à?
Hình như Đan Nhã có chút kinh ngạc.
Diệp Tùy Phong gật đầu:
- Đúng vậy, trước đó nơi ở của ta tương đối vắng vẻ, cũng ít giao lưu với bên ngoài.
Đan Nhã giật mình, sau đó giải thích nói:
- Đây là một thứ rất phổ biến của giới tu luyện.
- Thiên Công Ngự.