Chương 541: Khâu Vui Vẻ Nhất - Chấm Bài Thi.
Ba người Diệp Tùy Phong, Tần sư phó, Liêu sư phó thì thỉnh thoảng đi một vòng trong trường thi, giống như đúc các học sinh tham gia kỳ thi.
Trong quá trình này, Diệp Tùy Phong cũng thăm dò rõ ràng đại khái đối với tình huống của các thí sinh.
Trình độ của đa số thí sinh trong đó đều chỉ trả lời được một vài câu hỏi trong đề thi.
Chỉ có bốn năm thí sinh thì có lý thuyết cơ bản tương đối vững chắc, đều đưa ra giải đáp không tệ cho tất cả câu hỏi.
Cũng có mấy người vò đầu bứt tai nhưng vẫn không viết được một chữ nào, mắt thấy sắp phải nộp giấy trắng rồi.
Nhưng ngành nghề rèn đúc này chú trọng nhất vẫn là thực hành, để tránh trường hợp có người đút lót mua đề trước.
Loại hoàn cảnh này, ngược lại làm cho Diệp Tùy Phong cảm thấy rất hài lòng.
Giới tu luyện không nhất định phải chém giết khắp nơi, ngươi lừa ta gạt.
Cuộc sống nhàn nhã cũng trong là một bộ phận vô cùng quan trọng.
Thời gian nửa canh giờ yên lặng trôi qua rất nhanh.
Tiếp theo chính là thực hành.
Hạng mục kiểm tra cũng rất dễ, chính là luyện sắt, chủ yếu chính là đánh giá thủ pháp luyện sắt, trình độ thuần thục và khối lượng thành phẩm cuối cùng.
Theo âm thanh rương gió vang lên, trên đài rèn đúc đã lập tức dấy lên liệt diễm, toàn bộ tiền viện đều trở nên khô nóng.
Hai người Tần sư phó và Liêu sư phó cũng lên tinh thần.
So với lý thuyết thì thực hành mới là thứ quan trọng nhất của nghề rèn đúc.
Ba người phụ trách một khu vực của mình, Diệp Tùy Phong cũng để mắt tới mấy người, trong đó trùng hợp cũng có hai người vừa rồi.
Bọn hắn nhìn Diệp Tùy Phong đứng chắp tay ở bên cạnh, người tuổi trẻ kia cũng nhịn không được, hỏi.
- Vị này… Lão sư, ngài vừa tới phố rèn à?
Diệp Tùy Phong nghiêm mặt.
- Chuyên tâm làm chuyện của ngươi!
Dáng vẻ lão sư giám thị vẫn phải có.
Người trẻ tuổi lộ vẻ mệt mỏi, nhưng không còn dám nhiều lời nữa, bắt đầu tiến hành luyện sắt.
Nhưng thế nào thì hắn cũng không thể triệt để chuyên tâm.
Bởi vì Diệp Tùy Phong giống như cố tình tập trung vào hắn, luôn đứng ở bên cạnh, chuyên môn nhìn hắn cằm chằm, làm cho tâm tình của hắn khẩn trương, rất nhiều chỗ không nên phạm sai lầm đều sai lầm.
Không đến một lát, trên trán của hắn đã chảy ra mồ hôi đầm đìa.
Diệp Tùy Phong thấy buồn cười, hắn nhớ lại trong trí nhớ của mình, lúc trước cũng giống như như thế này, ghét nhất là bị giám thị đứng ở bên cạnh khi thi.
Nhưng sau khi trao đổi vai thì hắn lại cảm thấy thật thú vị, quả nhiên là tâm lý kỳ quái.
Khâu thực hành tổng cộng tốn một canh giờ rưỡi.
Thời gian thật dài, sau đó Diệp Tùy Phong dứt khoát kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh người trẻ tuổi kia, khoan thai thưởng thức thủ pháp luyện sắt của hắn.
Đừng nói, gia hỏa này còn rất khá, sử dụng là một loại thủ pháp luyện chế khác người, trình độ thuần thục cũng rất cao, chỉ là quá khẩn trương cho nên phạm một ít sai lầm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Theo thời gian trôi qua, các thí sinh lần lượt hoàn thành tác phẩm rèn đúc của mình.
Khi tiếng chuông gõ vang, cuộc thi lần này chính thức kết thúc.
Diệp Tùy Phong đứng dậy thu lấy khối sắt thành phẩm, đồng thời cho người trẻ tuổi một nụ cười thân thiện.
Nhưng nụ cười này ở trong mắt người trong cuộc lại đơn giản giống là sấm sét giữa trời quang, vì trong lòng hắn hiểu rõ, biểu hiện của mình trong lần thi này hỏng bét đến cỡ nào.
- Các thí sinh ra sân, nửa canh giờ sau sẽ công bố kết quả thi!
Tần sư phó uy nghiêm nói.
…..
Thành phẩm luyện thiết của hai mươi sáu thí sinh đều đặt ở trước mặt ba vị sư phó.
Tiếp đó, chính là khâu vui vẻ nhất, chấm bài thi.
Nhưng hình như dáng vẻ của Tần sư phó cũng không vui vẻ lắm.
- Những chữ này, thật sự quá xấu!
- Đơn giản chính là chữ như gà bới!
Vẻ mặt hắn tràn đầy oán niệm.
Diệp Tùy Phong cũng bước tới nhìn thoáng qua, trong lòng lập tức vui vẻ.
Nếu như dùng một từ để hình dung nét chữ trên bài thi thì đó chính là khó coi.
Xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ to chữ nhỏ, còn có rất nhiều chỗ viết sai, dùng bút tô đầy mực, khắp nơi đều là một mảnh đen sì.
Giờ hắn cũng hiểu rõ, vì sao những lão sư chấm bài thi lại khó chịu như vậy, bởi vì đọc loại bài thi này đơn giản chính là tổn thương tới linh hồn.
- Quên đi thôi lão Tần, chúng ta làm việc nặng, cũng không thể yêu cầu bọn hắn giỏi cầm bút được.
Liêu sư phó cười nói.
- Hừ, vậy hay hai chúng ta đổi cho nhau đi?
Tần sư phó nói.
- Đổi thì đổi, đối với nghề này của chúng ta, nói không chừng thô kệch lại là mầm mống tốt đấy.
- Ngươi nha, có đôi khi chính là muốn yêu cầu quá cẩn thận.
Liêu sư phó cầm phần bài thi kia lên, nhìn qua rồi nói:
- Ngươi xem, người trẻ tuổi này trả lời rất chuẩn xác mà.
Tần sư phó hừ một tiếng:
- Vậy ngươi cứ xem tiếp đi.
- Ừm, phần bài thi này xem thoải mái hơn nhiều rồi.
Hắn cầm một phần bài thi chỉnh tề rõ ràng, cẩn thận đọc.
Nhưng không bao lâu sau, hắn đã một tay ném nó ra ngoài.
- Cái quái gì vậy?
- Sao không để giấy trắng đi, viết linh tinh một đống vô nghĩa như vậy làm gì?
- Thi chính là rèn đúc, hắn lại viết kiều đoạn Kim Bình Mai cho Lão Tử!
Tần sư phó tức giận đến dựng râu trừng mắt.
Liêu sư phó thì là ở bên cạnh vui cười.
Trên mặt Diệp Tùy Phong cũng nở nụ cười, xem ra công việc chấm bài thi này cũng không hề dễ dàng như tưởng tượng của hắn.
Cũng may những bài thi hắn chấm ngược lại là tương đối bình thường, chưa từng xuất hiện quá nhiều tình huống kỳ hoa.
Trong đó có một thí sinh tên là Quách Bân, không chỉ nét chữ sạch đẹp, mà đáp án cũng là cực kỳ sắc bén, nói trúng tim đen.
Nếu như thực hành không tệ thì cũng xem như là một hạt giống tốt.
Hắn lật xem tin tức của tất cả thí sinh một lượt, phát hiện Quách Bân này đúng là người trẻ tuổi bị mình giám thị từ đầu đến cuối kia.
Xem ra hai ta rất có duyên.
Quá trình chấm bài thi kết thúc rất nhanh.
Ba người cùng nhau thảo luận, bình chọn ra người thông qua khảo hạch lần này.
Tổng cộng chỉ có bốn người, Quách Bân cũng có ở trong đó.
Tiếp theo đến khâu công bố, Diệp Tùy Phong cũng không tiếp tục tham gia nữa.
Khẳng định có người sẽ khóc, cũng có người sẽ cười, có lẽ còn có ít người vừa khóc vừa cười.